Cái chuyện năm thuở mười thì, lần đầu tiên mới gặp một kẻ “cao tay” đến thế! Sao tên nam nhân này chỉ thấy nàng có đôi lần thế mà lại dễ dàng nhìn ra nàng trong khi chiếc mũ vải đội đầu kia đang che hết gương mặt?
Chàng ta là cao nhân phương nào hay là… yêu tinh chăng? Lại bị phát hiện ra hành tung mờ ám, nàng buông một âm thanh dài thật dài, tay kéo chiếc nón vải xuống.
- Đúng là cô nương rồi. - Chàng ta tỏ vẻ hài lòng lắm.
- Sao thầy đây lại biết là tôi?
- Chiếc vòng cẩm ngọc cô đeo trên tay, để ý một lần rồi là lần sau nhận ra thôi.
Hoá ra vì người nam nhân này tinh mắt hơn Điệp Dao nghĩ, cũng còn may chàng ta không phải yêu tinh như nàng tưởng.
- Cô nương lại đến xin xăm hỏi về tình duyên à?
Bắt gặp đôi mắt dò xét ý nhị ấy, Điệp Dao không muốn thừa nhận mục đích mình đến đây, mới nói: “Tôi xin xăm cầu bình an cho phụ thân”. Chàng ta chợt nhiên cười cười, vuốt nhẹ tay áo bằng vẻ điềm đạm:
- Xin xăm bình an thì làm gì phải che mặt vì sợ tôi phát hiện.
Không! Không đúng rồi! Rõ ràng người nam nhân ở trước mặt Điệp Dao đây còn ghê gớm hơn cả yêu tinh tu luyện ngàn năm ở trên núi.
- Nữ nhân ở tuổi này bận tâm đến tình duyên là lẽ thường tình.
Hình như chàng ta vừa ý nhị nói giúp cho nàng đỡ phải khó xử. Xem chừng chàng ta cũng không đến nỗi xấu xa. Rồi chẳng rõ thế nào nàng lại buột miệng hỏi:
- Xin mạo muội hỏi tên họ thầy là gì?
- Tôi họ Bách tên Du. Nhà tôi ở dưới chân núi, dòng họ tôi bao đời đều là nho sĩ.
- Thế thầy đang chờ khoa thi?
- Tôi đọc sách thánh hiền để giữ đạo làm người, không làm chuyện trái khuấy. Nhưng với thi cử thì chẳng ham thú, càng không muốn vào chốn quan trường ganh đua hãm hại. Nếu được thì tôi cứ làm thầy giải xăm ở miếu Bà đây.
- Nam nhân nào mà không mang chí lớn, cớ sao thầy chỉ muốn làm giải xăm?
- Người ta đến đây gieo quẻ, suy cho cùng, chỉ bởi lòng vướng bận nhiều điều. Nếu tôi có thể giúp họ giải đáp những ẩn tình ở trong các quẻ xăm, giải toả gúc mắc trong lòng họ dù ít hay nhiều, thì cũng xem như là làm một việc có ích.
Điệp Dao khẽ chớp mắt nhìn Bách Du, người mà nhìn thế nào cũng rất giống một thư sinh với tư chất thông minh, nếu chàng ta muốn vào chốn quan trường có lẽ không mấy khó khăn, nhưng lại chỉ muốn ở đây giải đáp những vướng bận trong lòng người khác. Người nam nhân này, thật đúng là hết sức kỳ lạ!
- Quẻ hôm nay vẫn là “Hạ hạ”, xem chừng những điều cô nương mong muốn vẫn chưa thể có kết quả đúng với sở nguyện.
Điệp Dao nhìn mảnh giấy trên tay Bách Du, lòng lại chùng xuống khó tả. Đọc qua mấy lời thơ dẫn giải, thấy chỉ ra rằng người xin xăm này đang tự huyễn hoặc bản thân, biết rõ chẳng thể đạt được nhưng vẫn mãi cố chấp. Cầm lấy giấy, nàng cúi đầu nói lời cảm tạ, trước khi rời đi còn gửi lại Bách Du năm từ:
- Tên tôi là Điệp Dao.
… Điệp Dao vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Ngô Văn. Vào tiết thanh minh năm nay, nàng đi tảo mộ mẫu thân, lúc đi qua cầu thì trời đổ mưa lớn. Vừa hay có một nam nhân cầm ô đi ngang qua, bắt gặp nàng đang đứng bối rối chưa biết xoay trở ra sao, liền đi đến nghiêng nhẹ chiếc ô che cho nàng.
Nàng nhớ mãi khuôn mặt khôi ngô ẩn dưới chiếc ô cùng với nàng, cả nụ cười khẽ đọng trên vành môi ấy. Về sau nàng mới biết đấy là công tử họ Ngô, tên Ngô Văn, vừa đỗ Thám hoa và vinh quy về làng. Lần gặp đó, chàng cũng tặng nàng chiếc ô xem như một món quà ra mắt giữa hai kẻ có duyên.
Đôi ba lần nàng và Ngô Văn tình cờ gặp nhau trên đường, chàng cũng mỉm cười nhã nhặn nói chuyện với nàng dăm ba câu, rồi chào nhau.
Chẳng rõ lòng công tử họ Ngô nghĩ gì về ái nữ của thầy lang Điệp, riêng nàng thì đã sớm mang bóng hình chàng ở trong tim. Kể từ lúc đó, nàng mới biết thế nào là tương tư thương nhớ một người.
Rồi nàng hay tin một ái nữ con nhà khuê các trong làng vừa được định hôn ước với Ngô Văn. Nàng chẳng rõ sự tình thế nào, lại chẳng thể đến gặp chàng mà hỏi chuyện vì suy cho cùng hai người cũng đâu phải là gì của nhau. Tất cả tình cảm dành cho chàng đều là nàng tự nguyện từ một phía…
Những dòng hồi tưởng kết thúc khi Điệp Dao trông thấy Đại Lương ở trong vườn nhà đang trò chuyện với phụ thân nàng.
Chung qui hắn không đến nỗi tệ gì, vẻ bề ngoài cũng chất phác chân thật, tuy không được học hành cao rộng nhưng lại chăm chỉ làm việc, nhờ thế mà nhà mẹ hắn được đỡ đần. Nếu nàng lấy một phu quân như vậy, kể ra cũng chẳng thiệt thòi.
Trông thấy Điệp Dao, Đại Lương hỏi han với vẻ ân cần, nhìn thế cũng biết hắn có tình ý với nàng. Thầy lang Điệp hỏi nhi nữ xuống chợ phiên mua ít đồ mà sao đi lâu thế.
Điệp Dao nào dám nói mình vừa qua miếu Bà, lại đành nói dối do mải xem vải nên về trễ. Đôi mắt người phụ thân tinh ý nhận ra con đang che giấu, hẳn cũng biết sự tình nhưng ông không gặng hỏi làm chi.
- Con và Đại Lương lên núi hái thuốc cho phụ thân. Vào rừng sâu một thân một mình dễ gặp chuyện, con cứ để Đại Lương đi cùng để có gì còn giúp đỡ.
Điệp Dao chẳng còn cách nào khác đành vâng lời, còn Đại Lương thì nở nụ cười kín đáo. Hai người cùng rời khỏi nhà, đi về phía chân núi. Muốn hái những lá thuốc quý phải tìm ở nơi thâm sơn cùng cốc thế là nàng phải đi sâu vào rừng hơn. Đại Lương vẫn theo sau, vẻ như gặp khó khăn với việc trèo đèo lội suối này.
Mải đi mà Điệp Dao quên mất phải làm dấu để nhớ đường ra. Tâm trí nàng cứ vướng bận ở nơi đâu, đến lúc sực tỉnh thì đã muộn. Còn Đại Lương thì cứ mực tin rằng nàng biết đường về nên cũng đểnh đoảng chẳng để ý gì cả. Đến lúc màn đêm dần buông thì hai người mới hốt hoảng đưa mắt nhìn quanh.
Xoay trở một hồi lâu, Điệp Dao cảm thấy ngày càng bất lực, lý nào đêm nay phải ngủ lại trong rừng? Đứng bên cạnh nàng, Đại Lương cứ nhìn nháo nhác. Nàng bất giác nghe tiếng răng hắn va lập cập vào nhau, lấy làm lạ khi một nam nhân cường tráng thế kia mà lại sợ sệt quá mức. Nàng trông chờ thử hắn sẽ thể hiện bản lĩnh thế nào.
Nhưng ông trời trêu ngươi khi thình lình có âm thanh “loạt soạt” trong bụi cây. Dù trấn an thế nào cũng khiến người ta nghĩ ngay đến thú dữ! Nếu chẳng may gặp phải hổ báo hoặc chó sói thì làm sao thoát thân?
Điệp Dao cố gắng tìm ra cách, tiếng động kia ngày một gần và lớn hơn, chứng tỏ con thú ấy không hề nhỏ. Nàng nghĩ đứng đây thì chỉ có chết, thôi thì nhân lúc này mà bỏ chạy, may ra còn đường thoát. Và lúc nàng quay qua bên cạnh đã không còn thấy Đại Lương đâu nữa! Hắn đã bỏ nàng ở lại và chạy giữ mạng rồi!
Tên Đại Lương ấy dám bỏ một nữ nhi chân yếu tay mềm ở lại chốn rừng sâu này ư? Điệp Dao mím nhẹ môi, sắc mặt nửa tức giận nửa lo lắng. Cùng lúc tiếng động kêu “soạt” khá lớn khiến nàng rùng mình kinh hãi.
Có bóng dáng lao ra ngoài, đến lúc hoàn hồn lại thì nàng mới nhận ra đấy là người chứ không phải thú dữ.
- Là Điệp Dao cô nương phải không?
Điệp Dao cố nhìn tỏ hơn, nghe giọng là của nam nhân. Chàng ta mau chóng rời khỏi đêm tối mịt mùng, tiến về phía nàng. Lát sau mới biết, hoá ra là Bách Du.
- Sao thầy lại ở đây? - Nàng không khỏi an tâm vì nhận ra người quen.
- Nhà thầy tôi ở trên núi, hàn huyên thế nào mà lúc về trời đã tối mịt rồi. Còn cô nương, đêm tối như vậy ở trong núi làm gì?
Điệp Dao trả lời là đi hái thuốc, mải suy nghĩ mà quên đường ra. Nàng không nói gì về Đại Lương, nếu để người ta biết nàng bị một nam nhân bỏ lại đây do quá sợ hãi thì khéo cũng xấu mặt. Nhớ đến lời phụ thân bảo để hắn đi cùng có gì còn giúp đỡ, cuối cùng đỡ đần đâu chẳng thấy chỉ thấy bản chất hắn nhát cấy thế nào.
- Để tôi đưa cô xuống núi. Đêm tối thế này, thân nữ nhi dễ bề gặp nguy hiểm.