Dù có trốn tránh bao nhiêu lần, cũng không thể trốn cả đời, Tuệ hiểu rõ vì vậy đã quyết định sẽ mạnh dạn đối diện với sự kết thúc khổ đau này.
Chính cô là người tạo ra trò chơi thì phải lãnh trách nhiệm gánh chịu hậu quả, và hơn hết, cô cần cho Sơn Duy biết sự thật. Vì anh có quyền được biết về cô gái mình đang yêu.
Hôm nay là cuộc hẹn hò cuối cùng, Tuệ đã mặc một chiếc váy thật đẹp. Bản thân tự nhủ sẽ vui vẻ cùng Sơn Duy mà không nghĩ đến bất kỳ điều gì nữa. Nên lúc anh xuất hiện cô đã chào đón bằng cái ôm thắm thiết và nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, hai người cùng đi ăn và dạo phố. Trên đường đi, Tuệ nói rất nhiều, cười cũng rất nhiều cốt để làm Duy vui vẻ và cũng để cho mình không phải bật khóc. Tay cô siết chặt tay anh như thể đây là lần cuối cùng trong đời họ được bên nhau. Vì lát nữa thôi, Duy sẽ biết ra con người thật của Tuệ rồi nhất định, anh sẽ không muốn gặp lại cô.
Những lúc chờ đợi, Tuệ cứ viện cớ để ôm Duy. Cô thích cảm giác ấm áp khi anh siết chặt mình trong vòng tay. Sự bình yên này, mãi mãi, cô sẽ luôn ghi nhớ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng đêm cũng buông xuống. Tuệ và Duy nắm tay, đứng trên cầu vượt cùng ngắm nhìn dòng người qua lại. Mới đó mà đến lúc phải chia tay, nhanh thật. Tuệ cười buồn, mọi chuyện nên kết thúc thôi.
- Sao dạo gần đây anh gọi điện mà em ít nghe máy vậy?
Dù đang mang tâm trạng đau buồn, Tuệ vẫn hỏi anh:
- Anh muốn em nghe điện thoại nhiều như vậy để làm gì?
Siết chặt tay bạn gái, Duy kéo cô xoay qua đối diện mình, ân cần nói:
- Vì anh cứ luôn muốn biết em đang làm gì, đang ở đâu và với ai. Anh cũng rất muốn nói, anh nhớ em.
Tuệ bất động nhìn sâu vào đôi mắt trìu mến của Duy. Đau quá! Sao tim lại đau đớn đến thế? Không! Tất cả những điều tốt đẹp này xin hãy dừng lại! Nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ ích kỷ và giữ anh lại cho riêng mình. Nước mắt bỗng dưng lăn dài trên gương mặt bình thản của Tuệ, trước cái nhìn ngạc nhiên từ Duy.
- Đủ rồi! Đã đến lúc em nên nói sự thật! - Tuệ đặt tay lên ngực Duy - Xin lỗi vì đã luôn lừa dối anh… Em không phải là An Mỹ.
- Em nói gì thế? Em không phải An Mỹ thế thì em là ai?
- Em là Tuệ…
- Anh không hiểu.
- Là sinh viên năm 2 trường Kinh tế, vì gia cảnh nghèo khó và mẹ mắc bệnh nặng, em đã đồng ý đóng giả An Mỹ theo yêu cầu của cô ấy để hẹn hò với anh.
- Em đang đùa phải không?
Tuệ im lặng, nhìn trực diện vào Duy. Bắt gặp ánh mắt kiên định ấy, Duy như hiểu đây không phải là trò đùa. Trong phút chốc, anh đứng yên, đầu óc trống rỗng. Thấy dáng vẻ bần thần đó, Tuệ chẳng kìm được nước mắt, liền cúi đầu:
- Em xin lỗi. Anh hãy trở về bên cô An Mỹ, cô ấy bây giờ đã thực lòng thích anh. Chúc anh hạnh phúc…!
Dứt lời, Tuệ chạy vội đi. Còn Duy, mất vài giây sau mới bừng tỉnh, liền đuổi theo.
Tuệ vẫy gọi chiếc taxi, rồi nhanh chóng vào trong xe mặc cho tiếng Duy gọi thất thanh. Cô bảo tài xế làm ơn hãy chạy đi! Lúc chiếc taxi rẽ vào dòng xe ngược xuôi, cô còn ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng Duy chạy theo từ từ xa dần. Tuệ đưa tay lên ngăn tiếng khóc nức nở. Kết thúc rồi! Từ giờ, cô mãi mãi chẳng thể gặp anh nữa.
Vì yêu anh, em đã thấy thật hạnh phúc. Nhưng cũng vì yêu anh, mà giờ em phải gánh lấy nỗi đau khôn thấu.
***********
Sáng sớm, Tuệ rời khỏi nhà để đến trường. Chào mẹ xong, cô bước dọc xuống con hẻm vắng vẻ. Thở ra nhè nhẹ, cô ngước nhìn bầu trời trong xanh.
Đã bốn ngày rồi kể từ sau buổi tối hôm ấy, khi kết thúc mọi chuyện với Sơn Duy. Đêm nào cô cũng khóc vì nhớ anh, nhưng lòng biết rằng, có lẽ anh đã quay về với An Mỹ. Giả sử có tình cờ gặp nhau thì hai người sẽ tỏ ra như chưa từng quen biết.
Vì mải suy nghĩ mà Tuệ suýt bị một chiếc xe máy tông vào. May thay vào lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy vai cô, kéo giữ lại. Chưa hết, vòng tay ấy còn ôm siết lấy cô.
Sau khi hoàn hồn, Tuệ phát hiện mình đang nằm trong lòng một chàng trai. Toan đưa tay đẩy ra thì cô bỗng nghe chất giọng quen thuộc thì thầm:
- Đừng tùy tiện bỏ đi như thế nữa, anh tìm em vất vả lắm đấy.
Là Sơn Duy. Lặng người trong chốc lát, Tuệ liền dùng sức đẩy anh ra. Nhưng anh vẫn giữ chặt lấy cô. Tuệ bất lực, nói nghẹn ngào:
- Xin hãy buông em ra… Khó khăn lắm, em mới có thể rời xa anh.
- Tại sao?
- Vì em là kẻ dối trá.
- Anh cũng là kẻ nói dối!
Sự phản kháng ngừng lại, Tuệ ngạc nhiên rời khỏi lòng anh khi cái ôm đã thả lỏng:
- Sơn Duy…
- Anh không phải là Sơn Duy. Tên anh là Tần.
Tuệ nhíu mày, khó hiểu. Về phía Tần, anh nhìn cô và nói giọng thật trầm:
- Ngay từ khi bắt đầu hẹn hò, chính anh cũng đã không thành thật với em.
Trong khi Tuệ còn ngơ ngác thì Tần hướng ánh mắt vào khoảng không xa xăm, kể lại mọi chuyện. Sự thật, anh cũng giống Tuệ, chỉ là kẻ đóng thế. Dĩ nhiên, người anh đóng giả không ai khác ngoài công tử Sơn Duy kia.
Vốn là công tử ham vui và có nhiều gái đẹp, Sơn Duy không thích cuộc tác hợp của ba mẹ mình nên anh đã tìm người thay thế để hẹn hò với An Mỹ, cô gái mình chưa một lần gặp mặt. Và anh ta chọn Tần, cũng là một sinh viên nghèo cần tiền.
Lúc đầu Tần nghĩ An Mỹ là cô gái kiêu căng, chảnh chọe nhưng khi gặp mặt anh mới biết mình đã sai. Lớp vỏ bọc “An Mỹ” ẩn đằng sau đó là một Tuệ đáng yêu, dịu dàng và chân thành. Mỗi lần gặp gỡ, anh luôn bị cô cuốn hút.
Để rồi sau ba tháng bên nhau, anh đã yêu chính con người Tuệ lúc nào không biết.
Tần đã rất khó xử lẫn đau khổ vì bản thân là một Sơn Duy giả mạo, trong khi cứ ngỡ cô là An Mỹ của gia đình giàu có. Anh không rõ mối tình vô vọng này sẽ đi đến đâu.
Nhiều lúc, anh muốn nói hết sự thật cho cô nghe nhưng chẳng đủ can đảm. Anh càng tuyệt vọng hơn khi hạn hợp đồng ba tháng sắp kết thúc.
Cứ ngỡ mọi thứ sẽ chấm hết nào ngờ đêm đó, Tần bất ngờ khi nghe Tuệ thú nhận tất cả về việc đóng giả An Mỹ. Ban đầu là kinh ngạc nhưng sau đó lòng anh xuất hiện một niềm vui khôn tả.
Người con gái anh yêu, không phải cô chủ An Mỹ mà một cô sinh viên tên Tuệ. Nếu cô cũng giống anh thì nghĩa là mối tình này sẽ có thể tiếp tục.
Sau khi trở về với con người thật của mình, Tần đã đi tìm Tuệ. Anh đến trường đại học của cô, dò la hỏi thăm tin tức từ nhiều người, sau cùng cũng đến được đây. Vừa thấy Tuệ từ xa, anh đã chạy đến ôm chặt lấy cô vì không muốn phải vuột mất lần nữa.
Nghe Tần kể rõ mọi chuyện, Tuệ chỉ biết đứng nhìn với đôi mắt chưa hết bỡ ngỡ. Chuyện đời sao lại có thể diễn ra theo cách chẳng thể đoán được thế này. Hai con người xa lạ, cùng đóng giả người khác rồi gặp nhau và yêu nhau. Cứ như mơ vậy!
- Giờ em đã biết sự thật rồi, em còn định trốn khỏi anh nữa không?
Tuệ sực tỉnh, quay qua nhìn Tần chăm chú. Anh gãi đầu, nói nghe thật buồn:
- Anh không phải công tử, cũng không giàu có, không xe hơi hay tài sản gì…
Tần chưa dứt lời là Tuệ đã ôm chầm lấy anh, bật khóc. Em không cần biết anh là Sơn Duy hay Tần. Cũng không cần anh giàu có gì hết. Em chỉ cần chính con người anh, chàng trai dịu dàng, ấm áp và yêu em thật nhiều. Chỉ cần là anh, thế đã đủ rồi!
Võ Anh Thơ.