Chương 104: Tình Yêu Thời Chiến - Đời Này Bình An (1972) - 9

Theo phẫu sư đoàn đến bao nhiêu cánh rừng, mải lo làm việc mà tôi ít khi nào nhìn thấy đom đóm, lần đầu tiên và duy nhất có lẽ cách đây hai năm khi tôi còn học lớp y tá. Tôi reo lên, thích quá!

- Em thích đom đóm lắm hả?

- Thì nó đẹp vầy, sao hổng thích được.

- Có bằng em thích tôi không?

- Anh đâu có đẹp như đom đóm.

- Vậy tôi cho em thấy một thứ còn đẹp hơn đom đóm nhiều, và rất ngọt nữa.

- Là cái gì?

Nhanh như cắt, Phong Khởi nhoài người tới, hôn lên môi tôi một cái. Tôi ngây đơ, tay cầm túi ni lông buông thõng. Lần đầu tôi được hôn môi, mau chóng đến bất ngờ.

Anh hỏi tôi thấy sao, tôi cúi gằm mặt bẽn lẽn, nhanh quá nên không biết nữa! Rồi khuôn mặt tôi được anh ôm lấy bằng hai tay đồng thời nâng nhẹ lên, mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của anh, nghe anh nói thế thì hôn lại lần hai!

Khi hai bờ môi chạm nhau, tôi tự động nhắm mắt lại, môi anh quyện lấy môi tôi tạo nên sự ngọt ngào kỳ lạ. Nụ hôn sâu và kéo dài khiến tôi muốn ngộp thở, chân bất giác bước lùi ra sau và lưng tựa vào một thân cây để có sức đứng vững. Lúc anh ngừng hôn, bấy giờ tôi mới thở dốc, lại thấy anh cười hỏi:

- Em nín thở à, khờ thế!

- Tại... tại lần đầu em mới hôn... Cũng tại anh hôn dữ dội quá...

- Bộ đội như tôi ra chiến trường phải tấn công thật nhanh nếu không sẽ bị địch gϊếŧ, tác phong đó giờ của tôi luôn nhanh gọn dứt khoát để giành thắng lợi.

- Hôn em hay anh gϊếŧ địch vậy?

- Với em, là tôi không kìm lòng được.

Mặt bây giờ chắc đỏ lắm rồi, tôi đánh nhẹ vào ngực Phong Khởi, vu vơ mà rằng Tiểu đội trưởng anh dẻo miệng quá! Anh lại ôm tôi, để tôi thở đều lấy lại sức.

- Giữa tháng này tôi xin phép đơn vị nghỉ vài ngày.

- Anh về thăm nhà hả?

- Ừ, để thưa với nội một chuyện quan trọng, sau đó tôi sẽ tới gặp má em.

Tôi ngước nhìn anh, gặp má em chi? Anh vuốt nhẹ đầu vai tôi, giọng lãng đãng:

- Để nói má em biết, đồng chí Hoa tới tuổi lấy chồng rồi, má em chịu gả em chưa?

- Nếu má nói chưa thì anh làm sao?

- Thì tôi nói có người muốn cưới em lắm rồi.

Tôi biết anh bày tỏ ý định cưới mình, lòng hạnh phúc vô cùng nhưng giả vờ hỏi:

- Lỡ má em không chịu?

- Quan trọng là em chịu kìa.

- Rồi lỡ em hổng chịu luôn?

- Thế thì tôi sẽ cưới vợ khác, để coi tới lúc đó ai tiếc hơn ai.

- Thiệt cái miệng của anh hổng ai nói lại hết đó!

Phong Khởi bật cười, ngực rung lên từng hồi, tiếp theo cúi mặt nhìn tôi mà chọc:

- Rồi đồng chí Hoa trả lời sao nè? Đăng ký nhập hộ khẩu vô nhà tôi không?

- Anh phải hứa không được bắt nạt em...

Nói đến đấy tôi ngượng quá liền vùi mặt vào ngực áo bộ đội hăng hắc mùi thuốc súng, không quá lâu sau lại nghe anh thì thầm trong gió đêm:

- Tôi hứa, cố gắng cho em cuộc sống bình an vui vẻ.

Kỳ lạ! Đêm nay chẳng hề có tiếng dội bom, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, tất cả tĩnh lặng và yên bình đến lạ thường.

Ở thời chiến loạn lạc, ngày ngày nghe tiếng bom rồi đối diện với súng đạn, nay gặp mặt mà mai chưa chắc đã còn thấy nhau, vậy mà anh nói muốn cho tôi đời bình an. Liệu có được không anh?

Mỗi đêm em đều khóc vì sợ, sợ ngày nào đó hay tin anh hi sinh trên chiến trường, nhưng duyên phận để em thương anh thì em sẽ chấp nhận đánh cược. Chỉ cần ở cạnh anh, với tình yêu này, thì trái tim em đã bình an rồi!

Nằm trong vòng tay anh, tôi mãn nguyện, thầm ước giá như đêm nào cũng bình yên như đêm nay thì tốt biết bao…

Giữa tháng, Phong Khởi thưa chuyện của chúng tôi cho hai nhà biết.

Má tôi nửa mừng nửa lo, vui vì con gái cũng chịu lấy chồng, còn lo là vì anh làm bộ đội, sống chết khó nói. Tôi an ủi má, con thương ảnh thì con chấp nhận!

Phong Khởi kể, ba má anh mất dưới chính quyền Ngô Đình Diệm, một mình nội chăm anh lớn, cũng ráng cho anh ăn học tử tế. Nào ngờ anh trốn nội đi tuyển bộ đội, biết xong bà không la mắng gì hết chỉ buồn suốt mấy ngày. Nội thương anh, còn mỗi đứa cháu trai nối dõi nay phải nhìn nó đem tính mạng ra chiến trường.

Tháng nào anh cũng gửi thư cho nội, kể bà nghe anh chiến đấu thế nào, ở đơn vị anh rất vui khi quen được nhiều đồng đội.

Mấy đợt nội nhắc anh cưới vợ đi, chí ít cũng để bà bồng bế cháu cố. Anh lần lữa hoài, nói con chưa thích ai, bây giờ chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ!

Nội sốt ruột lắm, nên cái ngày anh dẫn tôi về gặp nội, bà mừng đến chảy nước mắt. Nội ngoài sáu mươi mà vẫn khỏe, ngồi kể tôi nghe biết bao chuyện ngày anh còn bé.

Nội vừa gặp tôi thì bảo, mới gặp con nhỏ là thấy thương rồi, và tôi cũng thế. Thương bà mất đi con trai với cả con dâu, thương bà một thân một mình trong thời chiến tần tảo nuôi dạy anh, để tôi được gặp anh, thương anh và gắn bó suốt đời.