Trong cái nắng đầu hạ, qua những cơn mưa trái mùa, rừng cây ô môi trút lá nở hoa hồng rực cả góc trời.
Từng cánh hoa nhỏ mảnh mai mọc thành từng chùm, tô điểm thêm nét đẹp khó tả qua từng nẻo đường An Giang hay Đồng Tháp. Chúng tôi còn gọi loài hoa đặc biệt mọc ở phương Nam này là ‘hoa anh đào miền Tây’.
Loài hoa ô môi bắt đầu từ câu chuyện tình son sắt của người Khmer. Giữa tiểu thư khuê các và anh chàng nhà nghèo, tình yêu của họ bị ngăn cấm do vấn đề môn đăng hộ đối để rồi sau cùng chàng trai bỏ đi biền biệt, khiến cô gái đi tìm và kiệt sức gục ngã, thân thể hóa cây ô môi. Câu chuyện do người dân truyền miệng.
Tháng tư là thời điểm hoa ô môi nở đẹp nhất, tôi đứng dưới bóng cây mát rượi, lòng thắc mắc Tiểu đội trưởng hẹn gặp mình có chuyện gì.
Một chùm hoa ô môi tươi hồng đưa ra trước mặt, tôi quay qua mới thấy Phong Khởi.
- Tặng em.
Hồi trước, anh Khánh cũng tặng hoa với chép thơ cho tôi đọc mà sao cảm giác lúc đó không giống với bây giờ, trong lòng rộn ràng sung sướиɠ khi tôi chậm rãi đón lấy hoa anh tặng.
Tôi hỏi anh hẹn em có gì hôn, anh bỏ hai tay vào túi quần mà cử chỉ cứ lúng túng thế nào, tiếp theo mới nói rằng:
- Sáng này nghe em bày tỏ, tôi bất ngờ lắm, rồi còn có nhiều người nữa nên tôi chưa kịp nghĩ phải nói gì và làm gì.
- Rồi giờ anh hẹn em ra đây để trả lời?
- Chứ em muốn nghe mà phải không?
- Em muốn nhưng anh không muốn thì em đành chịu.
- Vậy theo em, tôi nên đáp lời thế nào?
- Cái này em hổng giúp anh được...
Trả lời vu vơ và tôi cứ cúi nhìn chùm hoa trên tay, tôi không muốn anh thấy rõ sự mong mỏi chờ đợi trong mắt mình. Con người, hạnh phúc nhất là tình cảm được đáp lại, con gái như tôi càng muốn vậy hơn, muốn được anh thương…
Tự dưng Phong Khởi với tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần hơn. Tôi đứng chỉ tới ngực anh, thế là phải ngước cổ lên nhìn, anh bảo có cái này cho em! Từ trong túi áo, anh lấy ra chiếc kẹp tóc xinh xắn, trên đó đính hai bông hoa nhỏ.
- Tôi cài lên tóc em nhé.
- Được.
Phong Khởi tháo dây chun cột tóc của tôi ra, mái tóc đen xõa nhẹ xuống vai áo bà ba, dù tôi gầy nhom mà mái tóc thề con gái vẫn dày đen mượt. Lúc anh cẩn thận kẹp lên tóc tôi, những cánh hoa ô môi hồng rơi xòa xuống vì gió thổi.
- Đêm qua định tặng em mà nghe em nói có người thương nên tôi đành giữ lại. Dạo trước trên đường ra quân, đi qua chợ trời, tôi nhớ tới em liền mua nó.
Anh kể giọng đều đều, trong tôi có niềm hạnh phúc lâng lâng khi biết anh cũng nhớ về mình giống như tôi nhớ về anh.
- Anh còn chưa trả lời mà tặng quà cho em sao?
- Tôi hẹn em ra đây, rồi làm như vậy, em không biết câu trả lời của tôi à?
- Em nghe đồng đội anh nói, cũng có nhiều cô thương anh nhưng anh từ chối.
- Nếu từ chối tôi sẽ nói ngay lúc đó, chứ rảnh đâu mà hẹn ra đây giống em. Từ cái lần em bất chấp chạy vào lán lấy đồ giúp tôi, thì tôi không quên được rồi...
Tôi ngượng nghịu nhìn Phong Khởi, cảm nhận từng sợi tóc mình len qua kẽ tay anh cho những cái vuốt dịu dàng. Rồi anh cúi mặt xuống, nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi nhỏ: “Hôn nhé”, và tôi đỏ bừng mặt liền gật đầu.
Anh hôn khẽ vào gò má tôi, hơi thở thấm vào da thịt khiến người tôi như run lên.
Làm quân y hai năm đây là lần đầu tiên mới hiểu cảm giác tim đập mạnh quá sẽ nguy hiểm dường nào, bởi tôi sắp lịm đi rồi. Anh vòng tay ôm tôi, mặt áp vào ngực anh, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi đất cỏ và mùi thuốc súng hăng nồng qua lớp vải áo bộ đội.
- Đêm nay tôi phải lên đường, em chờ tôi rồi tôi sẽ viết thư cho em.
L*иg ngực anh thở chậm lại, tim tôi hẫng mất một nhịp, chiến tranh loạn lạc việc gặp nhau thật khó khăn, đã vậy thời gian kề cận cũng ít ỏi, bởi thế mới khiến sự nhung nhớ của tình yêu càng thêm nhiều, thêm day dứt. Tôi nhắm mắt gật đầu, nói khi vùi mặt vào khuôn ngực rắn rỏi đó, rằng em sẽ chờ và cũng viết thư cho anh!
- Mà này, em làm y tá tận tình chăm sóc thương binh là điều hiển nhiên nhưng đối với nam thương binh, thấy những chỗ khó quá thì em nhớ phải nhờ đồng chí Khánh hay những nữ đồng chí đã có chồng giúp đấy.
Mở mắt ra đồng thời ngẩng mặt lên, tôi khó hiểu hỏi:
- Sao vậy? Chẳng phải anh từng bảo em không được phân biệt thương binh à?
- Nhưng em là gái chưa chồng.
- Hồi đầu, anh nghiêm khắc la em một trận còn giờ lại như vậy...
- Tại giờ em là người tôi thương nên phải khác.