Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Đầu, Tình Cuối, Các Mối Tình

Chương 101: Tình Yêu Thời Chiến - Đời Này Bình An (1972) - 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc mấy chị với nhóm bộ đội nói qua nói lại, tôi vẫn chưa rời mắt khỏi Phong Khởi, tiếp theo thì nghe anh từ tốn nói:

- Thiệt ra tôi nghĩ tình cảm không phân biệt nam nữ, nếu đã thương ai thì phải cho người đó biết, tôi muốn đồng chí Hoa dũng cảm bày tỏ. Tôi không bắt đồng chí nói trước mặt mọi người, mà nói riêng với người ta kìa.

Tôi cúi gằm mặt. Gì chứ, anh muốn em bày tỏ với người ta dù cho đó có thể không phải anh? Anh sẽ chấp nhận chuyện đó sao? Nhắm mắt im lặng đồng thời lắng nghe tiếng tim đập vội vã trong l*иg ngực, tiếp tôi ngước mặt lên hỏi:

- Tiểu đội trưởng không hối hận chứ?

- Tôi chỉ muốn tốt cho đồng chí Hoa, nhưng nếu đồng chí thấy khó...

- Được, em làm!

Tôi đứng dậy thật dứt khoát, tiếp theo tiến về phía anh Khánh ngồi ở đầu hàng nam khiến đội quân y xôn xao, vậy là con Hoa thương thằng Khánh hử, hèn chi thấy hai đứa nó thân nhau lắm!

Tôi dừng lại trước mặt anh Khánh còn anh nhìn tôi với vẻ háo hức chờ đợi như thể chắc rằng người được bày tỏ nhất định là mình.

- Đồng chí Khánh, em cảm ơn anh đã luôn quan tâm giúp đỡ em, cũng cảm ơn tình cảm anh dành cho em nhưng em phải từ chối vì em thích người khác rồi.

Anh Khánh không cười nữa và những người xung quanh cũng thừ ra, còn tôi xoay bước hướng thẳng về phía Tiểu đội trưởng đang ngồi với vẻ ngạc nhiên.

- Không phải đồng chí Hoa nói sẽ bày tỏ với người mình thương sao?

- Thì em đang làm đây.

- Vậy người đó...

- Đang ở ngay trước mặt em.

Trái tim trong l*иg ngực sắp nổ tung tới nơi, tôi hít sâu rồi nói rõ ràng:

- Anh Khởi, em thích anh...

Hẳn bất ngờ lắm hay sao mà Phong Khởi đứng dậy, miệng hỏi chậm rãi:

- Thật hả?

- Thật! Em đã nói anh đừng hối hận mà.

- Khoan... khoan đã... cái chuyện này...

- Là anh bắt em bày tỏ! - Tôi lặp lại - Phong Khởi, em rất thích anh!

Cuối cùng tôi cũng nói ra được rồi, nói cho anh biết tôi thương anh thế nào, nói cho anh biết tôi nhớ anh nhiều ra sao kể từ sau ngày gặp gỡ đó, và dù trải qua hơn một năm không hề có tin tức gì của nhau thì hình bóng anh chỉ khắc sâu trong tim tôi hơn.

Từ trước tới giờ, ngoài chuyện xin má đi bộ đội thì có lẽ đây là việc làm bạo gan nhất mà cũng kiên quyết nhất của tôi!

Ban đầu tự dưng im lặng đến khó hiểu, tiếp theo mọi người đứng dậy vỗ tay ầm ĩ, hò reo cứ như thể là lời chúc mừng. Tôi cười ngượng nghịu, cảm nhận cơ thể nóng hết cả lên y hệt phát sốt tới nơi.

Khẽ khàng, tôi chớp mắt nhìn Phong Khởi, xem thử biểu hiện của anh thế nào và cả câu đáp lời. Tôi thấy anh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt còn chưa hết bất ngờ, rồi chẳng hiểu do đứng dưới nắng hay sao mà mặt anh hơi đỏ, tôi nhận ra trong đôi mắt lấp lánh ấy có chút gì ngại ngùng vừa giấu đi.

- Tiểu đội trưởng, bác sĩ tìm anh có việc!

Ngay chỗ lán phẫu sư đoàn xuất hiện một bộ đội cất giọng rõ to. Sự cắt ngang đột ngột khiến ai nấy đều dừng lại, Phong Khởi chưa kịp nói gì với tôi cứ thế mà rời khỏi đây.

Dõi theo bóng anh, tôi tự hỏi sao anh không đáp lời trước sự bày tỏ đó? Hay anh thật sự không hề có tình cảm gì với tôi? Chính anh là người bắt tôi tỏ rõ tình cảm và giờ lại không cho tôi câu trả lời…

Tiểu đội trưởng đã đi nên nhóm bộ đội cũng theo sau, mấy chị nhìn tôi cười cười rồi vỗ vai, hổng ngờ lại thích ngay anh đội trưởng khó tính! Sau đó tôi nhìn qua anh Khánh, anh vẫn vậy luôn cười hiền với tôi. Trông anh buồn bã, tôi chỉ biết thở dài.

Tầm trưa tôi vào lán bếp, vô tình Phong Khởi đi ngược trở ra. Sự việc sáng nay khiến chúng tôi bối rối khi chạm mặt thế này. Tôi chờ, và anh cũng cất tiếng:

- Đồng chí Hoa ăn cơm trễ vậy?

- Tại việc em bây giờ mới xong.

- Đây, đồng chí lấy phần cơm của tôi mà ăn.

- Không cần đâu, em sẽ tự lấy cơm, anh là bộ đội phải ăn nhiều.

- Tôi đặt cách cho em ăn phần cơm của đội trưởng.

Tôi ngạc nhiên trước cách thay đổi xưng hô đó, còn ngớ ra thì Phong Khởi đặt phần cơm của mình vào tay tôi, tiếp theo chìa ra một mảnh giấy nhỏ gấp ngay ngắn, hạ giọng dặn dò: “Phải ăn hết cơm đấy và nhớ đọc cái này nữa” xong rồi anh bỏ đi thẳng ra ngoài. Đặt cơm xuống bàn tre, tôi mở giấy ra xem, vỏn vẹn mấy từ thế này “trưa nay gặp nhau ở rừng cây ô môi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »