Chiều hôm ấy, Du Quân chờ Bạch Hồng tan làm ở dưới sảnh.
Khí chất hoàn mỹ ngời ngời khiến anh chỉ đứng yên cũng thu hút được cơ man sự chú ý.
Các cô thư kí váy ngắn cũn cỡn đứng từ xa, phe phẩy đuôi tóc như có ý tiếp cận.
Du Quân không để tâm đ ến họ, mắt anh vẫn đăm đăm nhìn vào thang máy, ngóng vợ mình bước ra.
Chỉ một lát sau, Bạch Hồng đã xuất hiện, thế nhưng đi cạnh cô lại có thêm một người đàn ông ngoại quốc.
Anh ta có chiều cao vượt trội, ngang tầm với Du Quân, mái tóc vàng óng ả được chải chuốt gọn gàng.
Họ vừa đi vừa bàn bạc với nhau điều gì, rồi chốc chốc lại bật cười vui vẻ.
Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai chào tạm biệt bằng một nụ hôn xã giao thoáng qua trên gò má.
Du Quân trông thấy mà đen mặt.
Anh băng lãnh tiến đến, ôm eo Bạch Hồng, kéo cô áp sát vào người mình.
Trong khi người đàn ông trẻ kia đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Du Quân đã thả một ánh nhìn sắc lẹm thâm sâu.
- Phu nhân, chúng ta muộn giờ khám thai mất rồi.
Lời lẽ nồng nặc mùi thuốc súng này chính là sự tuyên bố chủ quyền mạnh mẽ, dập tắt hy vọng của những kẻ muốn lộn xộn.
Bạch Hồng nghe xong mà tròn mắt ngước nhìn chồng.
Trong phát ngôn của anh, cô đã bất đắc dĩ trở thành thai phụ từ bao giờ.
Người đàn ông kia bật cười phong lưu, lên tiếng:
- Chắc Du tổng đang có hiểu lầm gì ở đây.
Vậy thì xin tự giới thiệu, tôi là Jim, bạn thân của Hồng Hồng được sáu năm rồi.
Ôi, nghe cách gọi kia sao mà thân mật quá thể.
Rõ ràng chỉ có Du Quân mới được phép nói hai từ đó mà thôi.
Thế là máu ghen của anh đã sôi sục, lại càng hừng hực hơn nữa.
- Giấm tràn lênh láng hết ra sàn rồi kìa.
Bạch Hồng lên tiếng, di di ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Du Quân như cười cợt.
Rồi cô hôn chụt lên má anh trước mặt bao nhiêu người, khẳng định chắc nịch:
- Cậu ấy đã lập gia đình rồi.
Dẹp cái tính chiếm hữu của anh đi.
Chúng ta còn phải chuẩn bị một chút cho tuần trăng mật, đúng không nào?
Nghe Bạch Hồng mềm giọng dụ dỗ mình, trái tim Du Quân tan chảy ngay tắp lự.
Anh nghe lời, gạt đi ghen tuông vô cớ trong tâm trí và nắm tay cô dìu vào trong xe.
Phải rồi, là tuần trăng mật của họ.
Trung tâm mua sắm của thành phố đột nhiên vắng vẻ lạ thường, dường như không có bất kì ai ngoài đôi uyên ương mới cưới và nhân viên bán hàng.
Du Quân nhìn quanh, chuyện này không phải do anh làm.
- Chỉ có hai ta thôi.
Hôm nay em sẽ cho anh thấy thế nào là đốt tiền.
Bạch Hồng cong môi mỉm cười, khoác tay Du Quân đi vào trong.
Ghé qua cửa hàng thời trang trước tiên, cô vui vẻ chạy đi chốt đơn lia lịa, thấy món nào vừa mắt là liền chỉ tay đặt mua.
Thế nhưng cứ mua mười thứ, thì đã tới bốn cho Du Quân, ba cho cha mẹ chồng, hai cho anh trai, và chỉ một thứ cho mình.
Nhìn cô gái vô tư chỉ biết nghĩ đến người khác như vậy, Du Quân mềm lòng hẳn đi, anh phẩy tay với quản lí cửa hàng.
- Tất cả những gì tốt nhất, gói hết về cho em ấy.
Địa điểm tiếp theo chính là siêu thị.
Tối nay cả hai sẽ cùng nhau vào bếp, vì vậy nên họ muốn tự tay mua nguyên liệu nấu ăn.
Trong lúc Bạch Hồng đang mải mê lựa rau, Du Quân liền nhanh nhảu:
- Đợi một chút, anh đi mua "kẹo cao su".
Nói rồi, anh quay gót bước đi, để lại cô đang nhướng mày khó hiểu.
Rõ ràng là có ai trong hai người thích ăn kẹo đâu nhỉ?
Cho tới tận lúc thanh toán, Du Quân vẫn dấu diếm gói kẹo của mình vào túi áo, len lén tính tiền.
Hóa đơn thì dài dằng dặc với vô số loại sơn hào hải vị tươi ngon.
Cả Du Quân và Bạch Hồng, tuy không nói không rằng, mà vẫn như có thần giao cách cảm.
Đôi vợ chồng trẻ đồng loạt chìa thẻ đen ra.
Kéo búa bao.
Kéo búa bao.
Kéo búa bao.
Bingo! Bạch Hồng thắng anh sau hai lần hòa.
Cô hớn hở quẹt thẻ của mình, vẻ mặt rất hài lòng mà ưỡn ngực tự hào:
- Hồi xưa em còn nghèo vậy thôi, chứ bây giờ...cũng nghèo, nghèo rớt kim cương luôn.
Khi về đến nhà, Du Quân cùng cô vào bếp.
Hai chiếc tạp dề màu hồng xinh xinh do chính tay Bạch Hồng chọn được mặc lên.
Vυ" Diệp đang là người lo cơm nước, lại thành ra rảnh rỗi, thảnh thơi uống trà đàm đạo với quản gia Hiển.
Thi thoảng Bạch Hồng lại đưa muôi canh lên nhờ Du Quân nếm thử.
Anh nhấm môi, ôn nhu gật gù khen ngợi.
Căn bếp bỗng chốc trở nên ấm áp và bình yên vô cùng.
.........
- Vợ ăn ít như mèo vậy.
Du Quân chống cằm nhìn Bạch Hồng ngả lưng ra ghế, khoan khoái ôm cái bụng no căng.
Dù bữa ăn thịnh soạn này đúng là rất hấp dẫn, nhưng chiếc dạ dày tí hon của cô lại không thể chứa nổi hết tất cả.
- Ăn nữa thì em bị béo lên mất, rồi anh sẽ lại trêu em cho mà xem.
Cô phồng má lẩm nhẩm.
Nghe tới đây, hai khóe môi Du Quân bất chợt cong lên vì đã bắt thóp được cái cớ quá đỗi hợp lí.
Anh liền gian xảo chiêu dụ:
- Đợi đến khi em tiêu hóa xong, chúng ta cùng nhau tập thể dục đốt kalo, được chứ?
Thấy Du Quân gợi ý việc vận động giảm mỡ thừa, Bạch Hồng liền gật đầu tán thành.
Nhưng cô không thể lường trước được rằng ngay sau khoảnh khắc mình vừa bước ra khỏi phòng tắm, Du Quân đã bộc lộ ngay bộ mặt thật của một con sói đói vồ mồi.
Anh ép cô vào tường, khóa ngược hai tay lên đầu, trên khuôn miệng nam tính đang ngậm một thứ gì.
- Em đã ăn no, nhưng còn phải tới lượt anh nữa.
Nói rồi, Du Quân dùng răng xé rách gói nhỏ hình vuông kia, thâm hiểm thầm thì:
- Vợ yêu à, đến giờ "bóc kẹo" rồi.
Hơi thở ấm nóng của anh phả lên vành tai đỏ lựng của Bạch Hồng.
Bốn cánh môi cuồng nhiệt cuốn lấy nhau.
Lớp quần áo vướng víu lần lượt bị trút bỏ.
Mỗi nơi ngón tay anh lướt qua đều như để lại một dòng điện tê dại chạy dọc tâm trí và thân thể cô.
Du Quân đê mê chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của người phụ nữ mình yêu, bàn tay anh không thể ngừng nắn b óp nơi tròn đầy hồng nhuận.
Hai chân Bạch Hồng cứ thế mềm nhũn ra, toàn thân nóng bừng đến chẳng thể đứng vững.
Một người mạnh bạo càn quét, một người r3n rỉ thảm thiết, nhìn thì có vẻ là ai làm việc nấy nhưng thực chất lại đang dần hòa làm một.
Hơn tám phút trôi qua, sau khi đã đảm bảo đủ công tác phòng vệ an toàn, Du Quân liền từ từ tiến vào sâu trong Bạch Hồng.
- Ha, đã làm qua một lần rồi mà em vẫn siết chặt như vậy.
Sao mà anh có thể kiềm chế được đây?
Bằng ngữ khí khản đặc, Du Quân thủ thỉ với cô.
Anh hoàn toàn đã bị làn sóng kh0ái cảm đánh chìm, điên cuồng khuấy đảo nơi hạ
TruyenHD Bạch Hồng, tấu lên những âm thanh va chạm
TruyenHD trụi của da thịt.
Thân ảnh ngọc ngà mềm mại của cô vợ nhỏ lung linh dưới ánh trăng sáng.
Biểu cảm gợϊ ɖụ©, tiếng rên k1ch tình, khoái lạc miên man, tất cả đều khiến Du Quân hoang dại và sung sướиɠ vô độ.
Chiếc bao này phủ đầy dịch trắng, lại tiếp tục được thay bằng chiếc bao kia.
Thế nhưng khi đang chuẩn bị bước sang hiệp thứ ba thì Bạch Hồng cũng đã toàn thân rã rời, khẽ mấp máy môi tỏ vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt cô cứ thế lim dim mơ hồ rồi từ từ khép lại.
- Mới tập được hai tư thế mà em đã gục rồi sao? Chúng ta còn chưa đi hết nửa buổi vận động mà?
Du Quân cúi xuống hôn dọc sống lưng Bạch Hồng.
Miệng thì nói thế, nhưng tay anh vẫn lục lọi xé "gói kẹo" mới.
Tiếng "roẹt"- khởi nguồn của sự cầm thú hóa vừa vang lên giữa căn phòng mờ ảo, cô liền run rẩy túm chặt ga giường, bất lực không biết đối phó ra sao trước cơn
TruyenHD muốn cao ngất của Du Quân.
- Ư..ưʍ...Đừng mà...tha cho em đi...
Tiếng cầu xin tha thiết và yếu ớt xen lẫn những tràng âm thanh ám muội.
Nhưng Du Quân vẫn tinh lực dồi dào, dụ hoặc dỗ dành cô:
- Nếu mệt thì phu nhân có thể ngủ trước, phần còn lại để anh lo.