Du Quân cong khóe mắt.
Anh đã hiểu rồi.
Thì ra từ đầu cho tới cuối, đều là Du Quân bị cô miêu nữ này dắt mũi, ngốc nghếch như một con mồi cứ đâm đầu vào nanh vuốt để rồi bị vờn qua vờn lại.
Trước nay anh luôn nghĩ mình chiếm thể chủ động, không ngớt trêu chọc cho cô xấu hổ.
Thế mà bây giờ mới nhìn ra ai là gà, ai là thóc.
Cuộc đời này, khi đã có thêm chút gia vị tình yêu vào, thì trắng đen cũng lẫn lộn hết cả.
Nhưng ai mà quan tâm kia chứ? Du Quân lỡ nguyện lòng trở thành con mồi cho cô vờn bắt cả đời mất rồi.
- Em thật ép người quá đáng, làm sao tôi từ chối được đây?
Du Quân nói, ánh mắt nhìn Bạch Hồng chứa chan ôn nhu và say đắm.
Cuối cùng thì anh cũng đã được thấy cô gái nhỏ này trong bộ váy cưới.
Bạch Hồng là cô dâu đẹp nhất đời anh.
Từ khoảnh khắc chiếc nhẫn trao nhau ấy, đôi tay cả hai đã chính thức được kết một sợi chỉ hồng duyên phận, một lời hẹn thề đời đời kiếp kiếp mãi không rời.
Hai đôi mắt đưa tia tình ái.
Khoảng cách giữa những cánh môi dần thu hẹp lại.
Bạch Hồng khép hàng mi cong, nắm lấy cà vạt của Du Quân rồi kéo xuống.
Giữa sự chứng kiến của cả trăm ngàn người, Du Quân và Bạch Hồng hạnh phúc miên man trong hương vị ngọt ngào của một nụ hôn sâu.
Sáu năm trời dài đằng đẵng, biết bao nhung nhớ, yêu thương, thèm khát, đều được cả hai dồn hết thảy vào chiếc hôn nồng say.
Cảm giác ngọt mềm đến tê dại làm hai thân ảnh cứ nóng bừng lên như bị lửa tình bao trọn lấy.
Những nhịp hôn ban đầu còn vụng về, bối rối, rồi sau đó bắt đầu miên man mãi, hoàn toàn quấn lấy nhau và đê mê quên trời đất.
Đầu óc Du Quân lẫn Bạch Hồng đều chẳng thể nghĩ được gì nữa.
Tim cả hai đập thình thịch như muốn bật tung khỏi l*иg ngực chật chội, rồi trưng ra cho cả thế giới thấy trong con tim nhỏ bé đó đang chất chứa nhiều men tình ra sao.
Khách dự tiệc bên dưới ban đầu còn xúc động chúc phúc cho tình yêu của đôi trẻ.
Thế nhưng hơn mười phút trôi qua, Du Quân và Bạch Hồng vẫn cứ dính lấy nhau, không có dấu hiệu tách rời.
Họ đâm ra bất lực vì chưa kịp ăn uống gì đã thấy no một bụng cẩu lương.
Bạch Hồng tự nhiên thấy gã chồng này đáng thương đến độ đáng yêu quá thể, không ngừng ngấu nghiến cô chùn chụt như một đứa trẻ mê muội cây kẹo mυ"ŧ của mình.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà khẽ rời môi anh, bật cười nhẹ.
Du Quân cũng ngại ngùng đỏ mặt.
Lâu rồi không được thân mật, anh vừa khó kiềm chế lòng tham lại vừa có chút vụng về.
Du Quân muốn nhiều hơn nữa.
Anh lập tức bế xốc Bạch Hồng lên như ẵm một nàng công chúa, ngang nhiên sải bước rời khỏi lễ đường trước sự ngỡ ngàng của bao cặp mắt.
Nhẹ nhàng đặt cô vợ nhỏ vào ghế và thắt dây an toàn xong, Du Quân mới ngồi xuống cầm lái, tiến thẳng về biệt thự của mình.
- Tôi thật không ngờ cái đầu nhỏ của em lại có thể nghĩ ra ván cờ hoàn hảo này.
Dám coi tôi là con tốt để thao túng, quả nhiên rất có bản lĩnh.
Du Quân gật gù khen ngợi.
Bạch Hồng vừa thành công lừa được sói sa bẫy mà thấy phổng mũi, tự hào hẳn lên.
Suốt chặng đường dài, cả hai cùng cười nói vui vẻ, kể về cuộc sống sáu năm vừa qua khi không có người kia ở bên.
Nguồn động lực lớn lao nhất để phát triển vượt bậc trong quãng thời gian đó, có lẽ không gì khác ngoài tình yêu.
Tay Du Quân và Bạch Hồng đan chặt vào nhau, mãi cho tới khi về đến nhà, anh mới chịu buông một lát để bước ra mở cửa xe cho cô.
- Làm như em sẽ chạy mất không bằng.
Bạch Hồng phì cười, nói.
Cô đang nằm gọn trong lòng Du Quân.
Từ khi mới về đến nhà, Du Quân đã lập tức ôm khư khư tấm thân cô.
Hai cánh tay cứng cáp liên tục vuốt ve, âu yếm đủ kiểu.
Gương mặt anh mới nhìn qua thôi là đã thấy đang ngập tràn mãn nguyện.
Bạch Hồng thả lỏng mình để Du Quân ôm cho thỏa nỗi nhớ, bởi chính cô cũng đang rất thèm hơi ấm của anh, chỉ muốn được chôn mình trong hương cơ thể trầm trầm nam tính đó mãi.
- Vợ phải là của anh cả đời, không được phép chạy trốn.
Du Quân vùi mặt vào hõm cổ mềm mại của Bạch Hồng, lí nhí khẳng định.
Đang từ xưng hô "tôi-cậu", không biết từ bao giờ anh đã chuyển qua "tôi-em" như thể muốn được che chở cho cô gái nhỏ này, rồi giờ tiếp tục thành "anh-em", ngọt ngào và thân mật hết sức.
Bạch Hồng cũng đưa tay lên vuốt mái tóc đen mượt của người đàn ông đáng yêu này.
- Ưʍ...Em khó chịu.
Cô khẽ nói nhỏ.
Du Quân ôm chặt quá, làm chiếc váy cưới ngột ngạt cứ cọ sát vào người cô.
Du Quân thấy vậy cũng im lặng.
Anh còn đang mải yêu vợ, không có bất cứ thứ gì được phép cản trở.
Cơ mà cái váy này thật là làm khó người.
Muốn tìm chỗ để nới lỏng ra mà cũng không thấy.
Du Quân nheo mắt khó chịu, trực tiếp xé roẹt.
- Hàn Thư khó khăn lắm mới thiết kế ra váy cưới cho em, anh dám phá hỏng?
Bạch Hồng bĩu môi khiển trách.
Du Quân thấy thế cũng lúng túng:
- Anh biết sai rồi, vợ đừng giận anh mà.
Cái tiếng vợ kia nghe ngọt sớt đến sâu răng.
Rốt cuộc Du tổng băng lãnh quyền thế ngập trời đâu mất rồi?