Chương 3

6h45 sáng

_Nhanh lên trễ bây giờ !

_Thay đồ lẹ đi, 2 bây !

_Đi học ngày đầu tiên mà trễ hay sao chứ !

Ý NHi nói, tay chân luống cuống, tay xách nách mang,chạy ra chạy vào lấy đồ này kia, hối hả....

_Từ từ đợi tao với !

Khanh loay hoay, sách vở, chìa khoá xe, điện nước, tay chân luống cuống hối hả, cho kịp giờ !

Cả 3 nhanh chóng ra cửa, đột nhiên !

_Chết chìa khoá nhà đâu rồi bây !

Tuyết Nhi hét lớn, khuôn mặt hoảng hốt, mở cửa nhanh chóng chạy vào nhà, lục tìm chìa khoá.

Cả 2 người Ý Nhi và Khanh cũng chạy vào nhà tìm, sau 5 ,10p tìm kiếm, chìa khoá ở ngay trên tủ kệ y tế, cả 3 nhanh chóng chạy ra thang máy, đi xuống hầm lấy xe, chạy 1 mạch đến trường, lén lúc vào, tim đập nhanh từng nhịp, không dám thở mạnh, lén vào chỗ ngồi trên cùng, Ý Nhi vào đến Tuyết Nhi rồi đến Khanh.

_Ồ ngày đầu đi học mà có 3 bạn đi trễ sao !

Giọng trầm nói nhỏ, nhìn sang .Cười khẩy, nói với giọng điệu chọc phá. nhưng vẵn giữ im lặng cho giảng đường.

_Suỵt !!!!!!!!!!!! Cái thằng này !

Ý Nhi hoảng hốt giật mình, giọng nhẹ nhỏ, tay trỏ ra hiệu im lặng.

_Im lặng giúp đi !

_Tí ăn gì bọn tớ đãi nhé !

Khanh chấp tay cầu xin, khuôn mặt đáng thương ra hiệu. khuôn mặt hoảng hốt.

Tuyết Nhi cũng nhìn sang với ánh mắt cầu xin khẩn thiết .

_Ờ được các cậu nói đấy nhé !

Cười và chấp nhận lời cầu xin, với khuôn mặt chiến thắng vẻ vang.

_Khoan bạn này ? chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không bạn gì đó ?

Ý NHi nhìn với ánh mắt nghi hoặc, chóng tay suy nghĩ xem đã gặp nhau ở đâu

_Ở đâu ?

Tuyết Nhi hỏi, ánh mắt hoài nghi nhìn sang,

_Ừa mày nói tao mới để ý á nha. Bạn này quen lắm nha !

Khanh cũng hoài nghi hỏi liên tục

Giảng đường toàn tiếng giảng của giảng viên, nhưng 4 người như tách a khỏi phòng học, để suy nghĩ ý nghĩ riêng.

_Hoàng Gia Bảo !

_Hoàng Gia Bảo đúng chứ !, là Hoàng Gia Bảo đúng không, mày là đứa nợ bà mày 200k đúng không hả ?

Ý Nhi đứng lên hét lớn, chỉ tay về bạn học kế bên, khuôn mặt vui mừng xen phần hốt hoảng

Cả phòng học, chuyển ánh mắt về cả 4 đứa, Ý Nhi nhận ra, đứng hình vài giây cuộc đời.

_Em kia em muốn trả lời câu hỏi đúng chứ ?

Giảng viên căng giọng hỏi lớn.

Khuôn mặt giảng viên căng đến mức Ý Nhi lộ vẻ hốt hoảng, đôi chân bắt đầu rung rẫy, lấp bấp trả lời.



_Thưa ...Thầy....

Ý Nhi Trả Lời trong bàng hoàng

Đột nhiên mặt người mang tên Gia Bào 200k lộ vẻ nhớ ra điều gì đó, ngước lên nhìn người con gái đứng kế bên, lộ rõ vẻ vui mừng, đứng phắt dậy, nói lớn.

_Thưa thầy, em gọi trả lời, giọng nhỏ vì khan tiếng, thầy không nghe, nên bạn gọi giúp em thôi ạ !

Gia Bảo đứng dậy nói lớn

Khanh và Tuyết NHi tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn 2 người đang đứng.

_Ai thế mày ?

Tuyết NHi hoài nghi hỏi nhỏ Khanh

_Hình như là bạn cũ của Ý Nhi á. hồi đó nó kể nó về nhà ngoại nó á, rồi quen bạn nảy, lâu quá không ngờ, nó còn nhớ vụ mượng 200k của thằng này !

_Nghe nói hồi dấy 2 đứa này định quen nhau ý, nhưng ngại, nên 2 bên im bặt đến giờ !

Khanh cũng lộ vẻ ngạc nhiên, đáp lại nhỏ tiếng.

_Em nữ ngồi xuống, em nam trả lời cho tôi, câu hỏi này [email protected]@$%!%&*@)[email protected][email protected][email protected]$%$##%^

Giảng viên nói lớn

Cả phòng không còn dồn sự chú ý vào 4 người nữa, Ý Nhi thở phào ngồi xuống, ngước nhìn, thanh niên cao ráo trước mặt, suy nghĩ về chuyện ngày xưa, rồi cuối ngầm mặt xuống đỏ mặt, tuôn mồ hôi hột.

_Trời ơi, mình vừa làm cái gì thế này !!!!

Trả lời câu hỏi của giảng viên Gia Bảo ngồi xuống, nhìn sang 3 người đặt biệt là Ý Nhi rồi mỉn cười nhẹ, rồi tiếp tục nghe giảng, cả 4 người ngồi im lặng châm chú nghe giảng. nhưng có cái gì đó ngượng ngùng trong cái không gian ấy .

9h

Renggggggg Renggggg

Tiếng ồn ào dọn vỡ sách tan lớp. ồn ào đủ loại giọng nói.

_Này mấy bạn có nhớ hứa với tôi cái gì không hả, mà Ý Nhi nè, giờ tớ chưa có tiền trả cậu 200k sau nhé !

Gia Bảo vừa nói chuyện vửa dọn đồ, quay sang thì ngạc nhiên

_Ơ này !..... các cậu đi đâu mất rồi hả ?

Gia Bảo ngạc nhiên, đứng hình với tài tốc hành của cả 3

Ngoài sảnh đại học.

_Nhanh nhanh nhanh đi, Thằng Bảo đến bây giờ nhanh lên !!!!

Ý Nhi tay đẩy chân đi. hối Tuyết Nhi và Khanh nhanh lên. khuôn mặt toát lên vẻ ngại ngùng và xấu hổ

_Gặp lại crush cũ thì chào người ta 1 tiếng đi chứ !

Tuyết Nhi ngừng lại, chọc Ý Nhi với vẻ mặt hoài nghi

_Thôi không chào hỏi gì hết, đi nhanh lên 2 đứa này !

Ý Nhi hét lên, đẩy mạnh 2 bạn của mình, khuôn mặt cứ như không muốn ở lại thêm 1 giây phút nào nữa

_Thích thì nói đại đi ngại ngại ngùng ngùng !

Khanh khoanh tay nhìn thẳng vào mặt Ý Nhi

_Mày có hay á thì tỏ tình vói crush của mày đi. mày sợ tao cũng sợ dậy chứ !

Ý Nhi nói lớn cãi lại



_Này định chạy trốn không trả lễ cho tôi à !

Gia Bảo chạy nhanh đến, hớn hỡn

_Thôi đi, được rồi, nó đến rồi kìa cãi hoải đi !

Tuyết Nhi hẩm hực nói và chỉ tay về phía Gia Bảo.

Gia Bảo thở hì hục chạy đến

_Xin chào các cậu nhé !

_ 2 cậu chắt hẵng là 2 người bạn mà ngày xưa Ý Nhi hay nhắt rồi ha !

Gia Bảo mỉm cười chào Tuyết Nhi và Khanh, và nhìn ngó xung quanh

_ỦA Ý Nhi đâu mất rồi nhỉ ?

Gia Bảo xoa cằm rồi cười

_Không thấy mình.... không thấy mình........

Ý Nhi xoa tay. miệng lẩm bẩm

_Ở đây !

_Sau lưng tôi này !

Tuyết Nhi vừa nói, vừa tránh sang 1 bên và chỉ

_Bạn bè gì mà kì dậy hảaaaaaaaaaa !

Ý Nhi đứng hình và hét lớn trong suy nghĩ và hận không thể cắn Tuyết Nhi 1 cái .Ý Nhi suy Nghĩ

_Không lẽ tớ mượn cậu có 200 mà cậu giận không nhìn mặt tớ luôn à !

Gia Bảo ghé sát mặt vào mặt Ý Nhi và hỏi,vẽ mặt hoài nghi .

_Tớ....Tớ ....

Ý Nhi đỏ mặt, đứng im, nhịp tim tăng dần nhìn Gia Bảo

_Mình cứ nghĩ là cậu ta nghe chuyện mình thích cậu ta rồi chứ !!!, vậy thì....vậy thì.... có gì đâu mà...mình phải trốn chứ !

Ý Nhi nhìn Gia Bảo và suy nghĩ

_Ừa đúng rồi !!!! bà đậy ghét cậu vì không trả tiền cho bà đó !!!

Ý Nhi hét lớn đẩy Gia Bảo ra xa

_Êy mày ơi !

Tuyết Nhi kéo áo Khanh nói nhỏ

_Hả ?

Khanh trả lời

_Mày có thấy, hình như người ta đang nhìn mình đúng không á ?

Tuyết Nhi hoang mang nói nhỏ

_Mày... mày... nói tao mới để ý á !!!

Khanh nhìn và trả lời

_Mau kéo 2 đứa kia đi thôi !!!!

Tuyết Nhi nói nhỏ. và tiến đến. kéo Gia Bảo Và Ý Nhi đi khỏi những ánh mắt ấy.