Chương 11

Lúc Cảnh Nghiên về tới nhà, ở huyền quan cô đã thấy đôi giày của anh. Trong lòng cô thắc mắc, hôm nay anh về sớm vậy sao. Hoặc là có khi giày của anh được chú Mặc để ở đây sẵn cho anh cũng nên.

Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, thay giày ra mang dép rồi đi vào bên trong. Vào phòng khách cô thấy Từ Vũ đang ngồi trên sofa, trước mặt là máy tính. Cô lại gần thấy anh đang tập trung xem máy tính, ở trên bàn thì khá nhiều tài liệu và hồ sơ.

Cô đi tới ngồi xuống cái ghế còn lại được để bên cạnh, nhìn anh hỏi: "Hôm nay anh về sớm vậy à?"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu: "Hôm nay được một hôm về sớm. Tôi đem công việc ở trên công ty về nhà làm luôn. Em mới về à?"

"Đúng vậy, tôi mới về. Vừa về đã thấy anh đang ngồi trong phòng khách làm việc nên mới lại hỏi."

Cô nhìn anh hôm nay khá khác với mọi ngày, có lẽ là lúc anh đeo kính lên trông anh có một cái gì đó khiến cô muốn nhìn nhiều hơn một chút. Bình thường không đeo kính anh đã đẹp trai, thu hút biết bao nhiêu cô gái bên cạnh. Nhưng khi anh đeo kính lên, cô thấy trên người anh toát ra được sự dịu dàng.

Anh thấy cô vẫn cứ nhìn anh thì anh lên tiếng gọi: "Cảnh Nghiên."

Cô nghe anh gọi thì hồi thần, lúc này mới phát giác ra cô chằm chằm nhìn anh nãy giờ. Hai gò má cô đỏ lên nhưng cô cố gắng tỏ ra bản thân không hề ngượng ngùng về việc này. Cô hắng giọng nhìn anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Anh cũng không vạch trần sự ngượng ngùng của cô, anh hỏi: "Em đã đói bụng rồi chưa?"

"Có một chút."

"Vậy tôi gọi chú Mặc dọn đồ ăn lên. Em về phòng thay đồ đi."

"À được rồi. Vậy tôi về phòng trước đây." Cô nói rồi nhanh chóng đứng dậy cầm túi xách lên lầu trở về phòng.

Anh nhìn bóng dáng của cô đã biến mất sau cánh cửa thì thu hồi tầm mắt, khép máy tính lại đưa tay tháo kính đang đeo xuống rồi nói: "Chú Mặc, dọn đồ ăn lên được rồi."

Mặc Kha từ ngoài bước vào nhìn anh: "Tôi đã biết rồi thưa cậu chủ."

Anh đứng dậy đem máy tính và xấp tài liệu lên lầu về thư phòng. Lát sau hai người đều đã có mặt ở phòng ăn, trên bàn cũng đã được dọn lên các món ăn. Anh nhìn cô rồi nói: "Được rồi, hôm nay em đi làm chắc cũng rất mệt. Em ăn nhiều một chút bồi bổ lại cơ thể."

Cô nghe vậy thì gật đầu, nhìn anh: "Tôi biết rồi, anh cũng ăn nhiều một chút. Đường đường là người đứng đầu trong công ty, công việc của anh chắc chắn nhiều hơn tôi."

Anh cầm đũa lên gắp cá bỏ vào chén cô: "Được, em mau ăn đi."

Trong bữa cơm cả hai đều không nói gì chỉ tập trung ăn cơm, thi thoảng anh sẽ gắp đồ ăn cho cô còn dặn dò ăn nhiều chút. Cảnh tượng này làm cô nhớ đến trước đây, khi hai người còn là người yêu với nhau. Cả hai thường đi ăn chung, anh cũng thường xuyên gắp đồ ăn vào chén cơm của cô còn dặn dò cô ăn phải cẩn thận và ăn nhiều vào.

Bây giờ thì vẫn giống vậy nhưng giữa hai người cũng không phải là người yêu như trước đây nữa và cả hai cũng đã có khoảng cách, không còn tự nhiên như trước đây.

Ăn xong cả hai cũng không gấp gáp về phòng mà họ đều ở phòng khách xem phim. Cảnh Nghiên cầm điện thoại lên sau đó nhắn cho Thiền Mộng: [ Cậu đã về tới nhà an toàn chưa? ]

Nhìn tin nhắn đã trôi qua cũng hơn mười phút nhưng vẫn chưa thấy cô ấy trả lời. Trên gương mặt cô xuất hiện sự lo lắng, cô nhấn số gọi cho cô ấy nhưng vẫn không có bắt máy. Từ Vũ ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt đó của cô thì hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Cô nhìn anh rồi kể lại mọi chuyện sáng nay cho anh nghe xong, sau đó cô nói: "Nãy giờ tôi nhắn hay gọi điện cho cậu ấy đều không được. Tôi sợ Lương Hào làm gì cậu ấy."

Anh thấy cô lo lắng như vậy thì trấn an: "Em bình tĩnh một chút. Đừng lo lắng, tôi bây giờ đưa em đến nhà bạn em là được."

Cô nghe anh nói vậy thì gật đầu đồng ý, đang tính chuẩn bị đi thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên. Cô cúi xuống nhìn sau đó nhìn anh nói: "Là cậu ấy gọi."

"Thế em mau chóng bắt máy đi."

Cô nhanh chóng bắt máy: "Nãy giờ cậu làm gì mà mình nhắn tin cậu không trả lời vậy? Gọi cũng không bắt máy."

Thiền Mộng ở bên kia nghe cô nói vậy thì trả lời: "Nãy giờ mình đang tắm nên không chú ý điện thoại lắm. Mình về tới nhà nãy giờ rồi."

Cô nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm mình sợ chết đi được, mình còn tưởng là tên Lương Hào đó làm gì cậu rồi."

Cô ấy cười nói: "Mình không sao đâu, cậu đừng lo lắng. Lương Hào anh ta sẽ không làm gì mình đâu, anh ta chỉ được cái mạnh miệng thôi chứ không dám làm gì đâu. Nên cậu cứ yên tâm đi. Với lại mình xin lỗi, đã làm cậu lo lắng cho mình rồi."

"Cậu có gì đâu mà phải xin lỗi mình, miễn cậu không sao là mình an tâm rồi. Vậy được rồi, chúc cậu lát nữa ngủ ngon. Mai gặp."

"Được, cậu ngủ ngon. Mai gặp."

Cúp máy, cô quay sang nhìn anh đang ngồi bên cạnh rồi nói: "Lúc nãy do cậu ấy đi tắm nên không trả lời được điện thoại. Làm cho tôi lo lắng chết đi được cũng may là không sao, mọi chuyện đều ổn."

Anh ngồi bên cạnh nghe cô nói vậy thì gật đầu sau đó hỏi: "Mà người tên Lương Hào là bạn trai cũ của bạn em?"

"Đúng vậy, anh biết anh ta sao?" Cô nhìn anh hỏi.

Anh lắc đầu: "Tôi không quen, tôi chỉ nhớ tôi đã nghe thấy tên anh ta ở đâu rồi nhưng hiện tại tôi không nhớ rõ là nghe ở đâu. Nhưng mà bạn em không sao thì tốt rồi, em cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi. Còn tôi phải về thư phòng tiếp tục làm công việc."

"Vậy lát nữa anh ngủ ngon, tôi về phòng trước đây."

"Em cũng vậy, ngủ ngon."

Cô tạm biệt anh rồi nhanh chóng đứng dậy trở về phòng, anh cầm lấy điều khiển ở bên cạnh tắt TV sau đó cũng đi lên lầu đi tới thư phòng.

Sáng ngày hôm sau, lúc Cảnh Nghiên từ trên phòng bước ra đã thấy anh ở phòng bên cạnh đi ra. Cô nhìn anh rồi nói: "Chào buổi sáng."

Từ Vũ nghe thấy giọng cô thì quay sang nhìn, gật đầu: "Chào buổi sáng. Chúng ta đi xuống ăn sáng thôi, một lát nữa tôi chở em đến tòa soạn."

Cô nghe vậy thì từ chối: "Không cần đâu, tôi tự đi xe buýt được rồi."

Anh bước tới đến gần cô, nhíu mày: "Không được. Hôm qua nghe em kể xong câu chuyện đó, tôi nghĩ thời gian gần đây nên để tôi đưa em đi làm như vậy an toàn hơn."

Thấy vẻ mặt cương quyết của anh, cô nuốt lời từ chối đang đến tới miệng xuống, cô cười cười gật đầu: "Được rồi, được rồi. Vậy tôi theo ý anh. Bây giờ thì mau đi xuống ăn sáng thôi nếu không sẽ muộn giờ đấy."

Anh lúc này mới gật đầu đồng ý: "Được, đi ăn sáng thôi."

Hai người ăn sáng xong thì anh đưa cô đến tòa soạn, trước khi xuống xe anh ngồi bên cạnh nhìn cô dặn dò: "Chiều nay tôi sẽ tới rước em. Nếu tôi có bận thì Thệ Vĩ sẽ thay tôi đến đón."

Cô nhìn anh lo lắng trước sau như vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp, cô gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Tôi vào làm trước đây."

"Được."

Cô cầm túi xách mở cửa bước xuống xe sau đó đi vào bên trong tòa soạn. Anh nhìn thấy cô đã bước vào rồi thì mới thu hồi tầm mắt, nói: "Lái xe tới công ty."

Bên trong văn phòng của tòa soạn, Cảnh Nghiên thấy Thiền Mộng bước vào đi tới bàn làm việc ngồi xuống. Cô ấy đưa sang cho cô ly cà phê: "Đây, cà phê của quán mà cậu thích uống. Sáng nay mình ghé ngang rồi mua cho cậu luôn sẵn tiện xin lỗi chuyện hôm qua đã làm cậu lo lắng."

Cô cầm lấy ly cà phê nhìn cô ấy nói: "Cảm ơn ly cà phê của cậu với lại cậu có gì đâu mà xin lỗi. Cậu không sao là tốt rồi."

Thiền Mộng mở máy tính rồi nói: "Chúng ta chiều nay có buổi hẹn phỏng vấn với chụp hình ở ngoại cảnh, cậu còn nhớ không đấy?"

Cô uống một ngụm cà phê gật đầu: "Mình vẫn còn nhớ đây. Người lần này nhận phỏng vấn muốn mình chụp cho bộ ảnh riêng nên mình có chuẩn bị kĩ một chút."

Cô ấy nghe vậy thì bật cười: "Cậu đó, được rồi mình xem lại mấy câu hỏi phỏng vấn đây."

"Được."

Ở văn phòng của công ty Từ Vân, Từ Vũ đang ngồi xem tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên, anh nói: "Vào đi."

Cửa được mở ra sau đó có tiếng bước chân đi vào, người đó ngồi đối diện anh rồi nói: "Từ tổng, tối nay có rảnh ăn cơm cùng với tôi không?"

Anh nâng mắt lên nhìn rồi nói: "Cậu về khi nào vậy Bàng Nhuệ? Không phải mấy hôm trước đang ở nước ngoài thay tôi bàn hạng mục khác sao?"

Bàng Nhuệ ngả người ra sau dựa lưng vào ghế: "Mọi chuyện đều thuận lợi nên về sớm so với dự tính. Về sớm nên rủ cậu và vợ cậu tối nay đi ăn, có được không?"

"Để tôi hỏi cô ấy."

Bàng Nhuệ nghe vậy thì phất tay: "Được, cậu hỏi vợ cậu đi."

Anh cầm điện thoại lên rồi gọi, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy: "Alo."

Anh hắng giọng rồi nói: "Là tôi đây. Tối nay em rảnh không, bạn tôi muốn rủ em và tôi đi ăn tối cùng."

Cảnh Nghiên nghe rồi suy nghĩ một chút nói: "Được, tối nay tôi không bận gì."

"Vậy tối nay tôi rước em ở tòa soạn."

Cô nghe thế thì nói: "Không cần đâu, anh đến rước tôi ở chỗ ngoại ô đi. Chiều nay tôi có buổi chụp hình ở đó."

Anh gật đầu đồng ý: "Được, em cứ làm việc tiếp đi. Chiều tôi sẽ đến rước em. Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cúp máy anh nhìn Bàng Nhuệ đang ngồi với bộ dạng xem kịch vui, anh nói: "Cô ấy đồng ý rồi."

Bàng Nhuệ đứng dậy chỉnh lại áo vest: "Được, tối nay gặp lại. Tôi đi làm việc tiếp đây."

Nói rồi anh ta mở cửa ra ngoài, anh lắc đầu cầm ly cà phê lên uống một ngụm, vị đắng của cà phê là anh tỉnh táo lên đôi chút. Anh đặt ly cà phê xuống rồi tiếp tục làm việc.

TruyenHD

TruyenHD