7.
Trong những năm qua, bố mẹ tôi rất ít khi cãi nhau, số lần cãi nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lần cãi nhau gay nhất có lẽ là khi Hàn Nhung Nhung xuất hiện.
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe thấy tiếng kính vỡ ở tầng trên, sau đó là tiếng cãi nhau của bố mẹ.
“Cần anh lên cùng em không?”
Tôi lắc đầu và từ chối lòng tốt của Lâm Từ.
Suy cho cùng, mẹ tôi là người mạnh mẽ và đặc biệt chú trọng đến hình ảnh của mình với người ngoài.
Tôi lắng nghe cuộc cãi vã vừa bước lên lầu.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ như thế, mắt bà đỏ hoe, run giọng hỏi bố:
“Tạ Ngọc Sinh, ông có từng thấy tiếc cho tôi không? Những năm qua, tôi đã làm việc không biết mệt mỏi vì cái gia đình này, bây giờ ông lại đối xử với tôi như vậy!”
“Sao bà không chịu hiểu cho tôi? Tôi chỉ muốn đền bù cho Hàn Nhung Nhung mà thôi!”
“Vậy ông có từng nghĩ đến tôi và Phàm Phàm không? Suy cho cùng, ông chỉ là ích kỷ chỉ biết cho bản thân mình mà thôi!”
Hai người cãi nhau nảy lửa, bố tôi đỏ mắt, đá đổ cái bàn trong phòng làm việc rồi quay người bỏ đi ra.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa gara ở tầng dưới, có lẽ bố tôi đã lái xe rời đi rồi.
Sau khi bố rời đi, mẹ tôi lập tức ngã khuỵu xuống đất, nước mắt bắt đầu tuôn rơi không ngừng lại được.
“Phàm Phàm, sao bố của con có thể làm vậy với mẹ chứ? Rõ ràng là...”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt mẹ buồn lòng tới vậy, ngay cả khi Hàn Nhung Nhung đến trước cửa nhà lúc trước, mẹ cũng chỉ tức giận nhưng chưa bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối của mình như bây giờ.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?”
“Ông ấy nói sẽ chia cổ phần của công ty cho Hàn Nhung Nhung.”
Tim tôi đập thình thịch, có chút khó tin mà nhìn lại bà.
Công ty là công sức cả đời của bố mẹ tôi, họ đã làm việc vất vả lâu như vậy, bây giờ bố tôi lại muốn chia cổ phần cho Hàn Nhung Nhung.
“Mẹ chỉ có một đứa con là con mà thôi, những thứ này mẹ đều muốn để lại cho mình con, cho phép Hàn Nhung Nhung vào cái nhà đã là ân huệ lớn nhất của mẹ dành cho cô ta rồi.”
Tôi an ủi mẹ hồi lâu cho đến khi tâm trạng mẹ ổn định lại mới đi xuống lầu.
Lâm Từ vẫn đang đợi ở tầng dưới, tự nhiên nhặt tờ tạp chí tôi ném trên ghế sofa lật xem, Hàn Nhung Nhung bưng cốc nước đến gần anh.
“Anh uống nước đi.”
“Không cần đâu, tránh xa tôi ra.”
Vừa bước xuống cầu thang đã gặp phải cảnh tượng này, Lâm Từ luôn mang vẻ mặc lạnh lùng, nhưng hiện tại lại có chút chán ghét mà nhìn Hàn Nhung Nhung.
“Anh rất ghét em sao?”
“Ừ, vậy nên xin đừng đi loanh quanh trước mặt tôi.”
Đại khái có lẽ là do Lâm Từ trả lời quá phũ phàng, Hàn Nhung Nhung đứng đó ngơ ngác, chỉ có thể cắn môi dưới tỏ ra bất bình.
“Em biết thân phận ngoài giá thú của mình không phải ai cũng thích, nhưng…”
“Tôi ghét cô, cô là ai không quan trọng, tôi không cần biết, cũng không tò mò về quá khứ của cô. Nhưng bộ dáng của cô làm cho Phàm Phàm khó chịu. Tôi không muốn cô ấy tức giận khi thấy tôi nói chuyện với cô.”
Tôi chợt nhớ đến tuổi thơ của mình.
Trẻ em có thể có nhiều người bạn tốt, nhưng những người bạn thân nhất của chúng chỉ có thể chơi với chúng thôi.
Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ khác chơi cùng Lâm Từ, tôi lại nổi giận.
Khi Lâm Từ còn nhỏ, anh không cách xa người lạ như bây giờ, mẹ Lâm thường làm các món ăn nhẹ rất giỏi nên Lâm Từ đã kết bạn được với rất nhiều người.
“Nhưng cậu là bạn tốt của tớ, cậu chỉ có thể chơi tốt nhất với tớ thôi.” Đó là một phát ngôn trẻ trâu của tôi khi còn nhỏ.
Không ngờ câu nói này Lâm Từ lại nhớ nhiều năm đến thế.
Tôi đứng ở đầu cầu thang ho nhẹ một tiếng, sắc mặt Lâm Từ đột nhiên thay đổi, lập tức tránh xa Hàn Nhung Nhung ba bước.
“Đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Tôi ra hiệu với Hàn Nhung Nhung.