Chương 9

Chào mọi người, mình xin tiếp tục edit bộ này. Mọi người ủng hộ mình nhe. Mình cám ơn mọi người nè <3.

Ninh Gia kinh ngạc mở to mắt, cô bất động nhìn anh ta, hồi lâu vẫn không có phản ứng.

Cho đến khi một giọng nói giễu cợt từ phía sau vang lên: "Xem ra em sai rồi, không có cô gái nào có thể thoát khỏi sự quyến rũ của Sin Thần chúng ta."

Ninh Gia cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô cúi đầu nhìn đôi giày của mình, vết nước vẫn còn nguyên ở đó cô đưa tay ra nói: "Xin lỗi, giày của anh bị ướt rồi để tôi lau giúp anh."

Nhưng bàn chân đó vẫn di chuyển ra xa, đó là sự từ chối rõ ràng.

"Không cần." Đoạn Tuân thản nhiên nói.

Đây là giọng nói của nam giới, mặc dù ít nữ tính hơn và trầm hơn nhưng bản thân âm sắc vẫn không thay đổi.

Đây là Thống đốc Đoạn mà cô biết ở kiếp trước.

Trong lúc cô đang ngơ ngác, Đoạn Tuân đã đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh."

Ninh Gia chợt cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy người bạn cũ kiếp trước ở đây.

Cô ở thế giới này đã mấy năm, đây là lần đầu tiên cô gặp được một người giống hệt người ở kiếp trước của mình, chính là thống đốc Đoạn.

Cô không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Có phải chỉ là giống nhau thôi phải không? Hay người này là hóa thân của thống đốc Đoạn?

Điều duy nhất chắc chắn là xét theo phản ứng nhạt nhẽo của anh, cho dù anh có được tái sinh, anh cũng sẽ không thể nhớ được những sự kiện ở kiếp trước như cô.

Có phải Mạnh Bà cho uống quá nhiều nên mất đi hiệu lực không, tỷ lệ này thật sự là quá nhỏ.

Ninh Gia âm thầm hít sâu một hơi, cô cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại. Cô bưng khay đứng dậy, đi theo người đàn ông ra ngoài.

Người đàn ông phía trước bước tới cửa, đưa tay mở cửa, anh lùi lại một bước, hơi cúi đầu.

Ninh Gia vẫn còn choáng váng, cô thấy anh đứng bất động ở cửa, cho rằng anh có chuyện gì đó nên cô cũng dừng lại một lát, cô nghĩ mình đợi anh ra ngoài trước sau đó tới lượt mình ra ngoài sau.

Không ngờ, người đàn ông ngẩng đầu lên, anh nhìn cô bằng đôi mắt đen láy sâu thẳm, anh đưa tay ra làm động tác mời gọi.

Hóa ra là ưu tiên phụ nữ.

Ninh Gia phản ứng lại, cô tự nói với chính mình thống đốc Đoạn tái sinh là một quý ông. Cho nên cô mỉm cười với anh, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Sau đó anh mới bước ra ngoài trước.

Một người đi ra sảnh, người kia đi vào nhà vệ sinh, hai người ngược chiều với nhau.

Đoạn Tuân đứng ở cửa, nhìn bóng dáng mảnh khảnh biến mất ở góc hành lang, sau đó anh chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh ở đầu bên kia.

Lúc này, ba người trong phòng nhìn nhau, giống như ban ngày nhìn thấy ma vậy.

Tô Đạt chớp chớp mắt: "Vừa rồi là Sin Thần của chúng ta như quý ông mở cửa cho tiểu thư sao?"

Hành động vừa rồi thực ra không thích hợp gọi là quý ông nó có chút khiêm tốn và cung kính. Anh ta cảm thấy chính mình đã nhìn lầm rồi.

Nhưng A Thản vỗ nhẹ vai anh ta: "Anh, anh không nhìn lầm đâu."

Tiểu Phi nói: "Hơn nữa cô gái đó làm ướt giày cậu ấy, thậm chí cậu ấy còn không có phản ứng."

Tô Đạt: "Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước chúng ta đi ăn ở nhà hàng, có một cô gái vô tình làm rơi hai giọt cà phê vào giày cậu ấy, tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt cậu ấy khiến cô gái đó suýt khóc. Nếu chúng ta không ngăn lại, nhất định cậu ấy đã bắt cô gái đó cúi xuống lau sạch giày cho cậu ấy rồi."

A Thản gật đầu: "Đúng vậy, hành động chăm sóc phụ nữ và trân trọng ngọc quý của một quý ông không có trong từ điển của Sin Thần. Dù sao thì anh ấy cũng rất ghét phụ nữ, đương nhiên cũng không thích đàn ông."

"Cho nên? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra?" Tô Đạt nhìn anh em tốt của mình lộ ra vẻ nghi ngờ thực sự.

A Thản buông tay nói: "Cho là gặp ma đi."

Ngoại trừ lời giải thích này, anh ta thật sự không tìm được lý do nào thích hợp hơn.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện cười đùa thì Đoạn Tuân rời đi đã quay lại.

Anh nhàn nhã ngồi xuống chỗ ngồi, bưng ly trà đầy lên nhấp một ngụm thì bắt gặp sáu cặp mắt đang mỉm cười nhìn mình.

"Chuyện gì?" Anh nhướng mày thản nhiên hỏi.

"Thật ra cậu cũng biết mở cửa cho một cô gái, để cô ấy ra ngoài trước." Tô Đạt cười nói: "Hành động của một quý ông như vậy không phải là phong cách của Sin Thần."

Đáng tiếc, lời trêu chọc của anh ta giống như một nắm đấm đánh vào bông.

Đoạn Tuân không có phản ứng gì. Anh chỉ đặt ly trà trên bàn rồi nhẹ nhàng nói: "Lần sau đừng kêu cô gái này mang trà và đồ uống."

Tô Đạt sửng sốt một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ cậu đang tức giận? Cậu mở cửa đưa tay ra hiệu cho người khác ra ngoài trước? Sao cậu không tạt chút nước vào người làm đổ nước lên giày cậu? Cậu cũng không làm khó người ta. Tôi nghĩ cô ấy chỉ là một cô gái trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo, đang chăm chỉ theo chương trình vừa học vừa làm, vậy sao cậu phải bận tâm?"

Đoạn Tuân lạnh lùng nhìn anh ta tựa tiếu phi tiếu nói: "Cho dù là một cô gái đến từ gia đình nghèo khổ chăm chỉ học hành, thì cậu cũng không xứng được người ta bưng trà gót nước."

Đó là một vị công chúa cành vàng lá ngọc, sao có thể… sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy?

Hơn nữa, dựa trên phản ứng vừa rồi của cô, anh gần như chắc chắn cô cũng như anh vẫn còn ký ức về kiếp trước.

Mười tám khúc cua trên đường núi này khiến Tô Đạt càng thêm nghi hoặc, anh ta cho rằng anh đang tức giận với cô gái đó, sao chuyện này lại biến thành công kích cá nhân anh ta?

"Ý cậu là gì? Cô ấy là người phục vụ ở đây." Anh ta nói với vẻ khó hiểu.

Đoạn Tuân nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng đừng kêu cô ấy mang trà nước nữa."

"Được rồi, cậu có ý kiến." Tô Đạt xua tay.

Dù sao anh vẫn luôn là người khó đoán như vậy, cho dù quen biết anh mấy năm nhưng anh ta vẫn không hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì.

*

Buổi tối ngày thứ hai của Hell, người hâm mộ còn cuồng nhiệt hơn đêm đầu tiên.

Khi ánh đèn trên sân khấu thay đổi và tiếng nhạc chói tai vang lên, trái tim Ninh Gia đập mạnh trong quán bar. Nhưng không giống như hôm qua khi cô bị sốc bởi âm nhạc và tiếng la hét, hôm nay trái tim cô đập loạn xạ hoàn toàn vì người đàn ông đang ẩn mình trong bóng tối trên sân khấu nhỏ kia.

Sau khi ra khỏi phòng nghỉ, cô cố gắng bình tĩnh lại nhưng không thể, đầu óc cô bây giờ rất hỗn loạn.