"…" Ninh Giai nói: "Tôi đã xin lỗi rồi, nhưng anh ấy vẫn không muốn nói chuyện với tôi."
Cát Dao làm bộ đau lòng: "Chắc chắn cậu đã nói điều gì đó khiến anh ấy buồn. Nhưng dù vậy, anh ấy vẫn mỗi ngày ở bên cạnh bảo vệ cậu. Đây là loại thần tiên gì vậy! Lương tâm của cậu không đau sao? Chỉ xin lỗi thôi thì có ích gì? Hay cậu quỳ xuống nhận sai đi?"
Ninh Giai: "???"
Đương nhiên là không thể quỳ xuống. Kỳ thật Ninh Gia cũng không cảm giác được khi cô nói về Trình Trang Nguyên có vấn đề gì, cho dù không thích hợp làm công chúa, nhưng nửa điểm cô cũng không có ý nói thống đốc Đoạn. Vậy anh đang giận cái gì chứ?
Cô thực sự rất bối rối không giải thích được.
Hơn nữa, cô đã xin lỗi và giải thích nhưng anh vẫn phớt lờ cô, điều này thực sự khiến cô tức giận.
Ngày hôm đó, cô kết thúc buổi phát sóng trực tiếp tại phòng làm việc của Đoạn Tuân, được anh chở về trường học. Dọc đường, cô tìm được nhiều chủ đề để nói, nhưng Đoạn Tuân chỉ từ chối trả lời câu hỏi của cô.
Cuối cùng, cô không biết tại sao mình lại vui mừng như vậy, nói: "Thật ra, những gì tôi nói lần trước là hoàn toàn không đúng, cho dù Đại Ninh có xảy ra chuyện gì? Phản quốc chính là bất trung bất nghĩa. Thân là Trạng Nguyên Đại Ninh, tuy có tài năng và học thức vô song, nhưng những kẻ phản bội đầu hàng kẻ thù nhất định sẽ bị khinh thường…"
Đoạn Tuân liếc nhìn cô, cuối cùng sau hai ngày chiến tranh lạnh một chiều, anh cũng lên tiếng: "Phải không?"
Ninh Gia chưa bao giờ cảm thấy giọng nói của một người có thể nghe êm tai như vậy. Nghe được hai chữ này, cô vui mừng gần như bật khóc. Cô nhanh chóng tiếp tục: "Đương nhiên, đặc biệt là so với lòng trung thành của thống đốc Đoạn, Trình Trang Nguyên thật sự bị khinh thường." Nói đến đây, cô cũng làm ra vẻ mặt phẫn nộ.
Đoạn Tuân nhướng mày: "Người thật sự nghĩ như vậy?"
Ninh Gia dùng sức gật đầu: "Thiên chân vạn xác." (kiểu là rất đúng đấy.)
Sắc mặt lạnh lùng của Đoạn Tuân hiển nhiên dịu lại, sau một lúc im lặng, anh lại hỏi: "Người có cảm thấy Trình Trang Nguyên có tài năng và học thức phi thường không?"
Ninh Gia không chút suy nghĩ: "Tuổi tác, cho nên thiên phú của hắn khẳng định là có thật."
Đoạn Tuân lại hừ một tiếng.
Ninh Gia lần này thông minh hơn, thấy anh lại tức giận, cô lập tức hiểu mình sai ở đâu. Trình Trang Nguyên thông đồng với kẻ thù phản quốc, điều mà anh coi thường, đương nhiên, một người mà anh coi thường không thể coi là tài năng và học thức.
Cô vội vàng nói: "Trình Trang Nguyên đương nhiên xuất thân từ một gia tộc có danh tiếng, e rằng rất nhiều cái gọi là tài năng và học thức đều chỉ vì vinh quang của gia tộc, có tiếng mà không có miếng."
Sắc mặt của Đoạn Tuân lại dịu đi, anh có phần khinh thường nói: "Không phải là ta không thừa nhận tài năng và học thức của người đó, nhưng tuyệt thế chỉ mới học được bốn chữ, hắn thật sự không đủ khả năng."
"Đúng đúng đúng, nếu anh ấy và thống đốc chủ động thi đấu thể thao, nhất định anh ấy sẽ bị đánh bại."
Đoạn Tuân cong môi như muốn khen ngợi cô: "Đương nhiên. Nếu kiếp trước ta sinh ra trong một gia đình đàng hoàng, ta đã có thể trở thành Trạng Nguyên."
Tuy nói như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng Ninh Gia cũng phải thừa nhận thống đốc Đoạn thật sự là có tài vô cùng. Nếu không, tuổi còn trẻ như vậy cũng không có khả năng đảm nhận chức vụ thống đốc Đông Hán.
Tâm tình Đoạn Tuân rất tốt, lập tức kết thúc đơn phương chiến tranh lạnh, anh chủ động hỏi: "Kỳ nghỉ đông dự định thế nào?"
Đây là đề tài mà Ninh Gia trước đó đã đề cập tới, nhưng bởi vì anh thiếu hợp tác nên nó không tiếp tục nữa. Bây giờ anh lại đưa nó lên.
"Tôi có thể có kế hoạch gì, chỉ là giúp đỡ gia đình thôi."
Đoạn Tuân nhếch khóe miệng, giống như không hài lòng với câu trả lời của cô, một lúc sau anh lại nói: "Trước tiên người nhịn một chút, đợi đến khi triều đại Đại Ninh của chúng ta được thành lập, thì tốt rồi, gần đây ta đang theo dõi tiến độ, sớm nhất là vào mùa xuân năm sau."
Lại đến nữa à?
Ninh Gia nghi ngờ nhìn anh: "Rốt cuộc anh có dự định phục quốc như thế nào?"
Đoạn Tuân nói: "Người sẽ sớm biết thôi."
Được rồi, chỉ cần đừng mang theo túi thuốc nổ đi nổ tung tòa nhà chính phủ là được.