Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Đầu Của Đốc Chủ

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước kỳ thi mấy ngày, hai người vẫn học bài như thường lệ, Ninh Gia làm xong một bộ đọc hiểu và một cặp đáp án, gần như sai một nửa coo lập tức chán nản.

Đoạn Tuân ở một bên chú ý tới động tĩnh, anh nheo mắt nhìn tờ giấy của cô: "Sai nhiều vậy sao?"

Ninh Gia cố gắng lấy lại sự tôn trọng: "Rất khó."

Hiển nhiên Đoạn Tuân không cho là đúng.

Ninh Gia nói: "Nếu không phải bị tiếng Anh níu áo, có lẽ đã lấy được học bổng hạng nhất."

Đoạn Tuân hỏi: "Người thật sự muốn đạt điểm cao?"

Ninh Gia gật đầu.

Đoạn Tuân: "Cũng đơn giản."

"Hả?"

Đoạn Tuân lấy từ trong túi ra một cặp tai nghe nhỏ vô hình đưa cho cô.

"Cái gì vậy?"

"Tai nghe có đài FM, người đeo vào tai khi đang thi, ta sẽ nhờ người gửi đáp án cho người để người đạt điểm cao."

"???"

Thật là một hành động nực cười!

Ninh Gia nhìn chiếc tai nghe nhỏ trong tay, đúng là có vạn ngựa bùn phi nước đại, trong nháy mắt, cô thậm chí còn suýt tiếp nhận lòng tốt này, nhưng lý trí rất nhanh đã khiến cô tỉnh táo. Một công dân tốt tuân thủ luật pháp và các quy định sẽ không bao giờ gian lận.

"Không phải… Lúc nào anh cũng gian lận trong các kỳ thi phải không?" Việc hoàn thành các tín chỉ trước thời hạn có hợp lý không?

Đoạn Tuân liếc cô một cái, anh cười lạnh nói: "Với chỉ số IQ của ta, người cho rằng ta cần thứ này sao? Ta đặc biệt chuẩn bị cho người."

Nà ní ??? Có thể vui lòng ngừng tấn công cá nhân ta hết lần này đến lần khác không Đoạn công công?

Ninh Gia mỉm cười, cô kéo khóe môi, sau đó tẩy đi đáp án viết bằng bút chì trên giấy đẩy vào tay anh: "Nếu có năng lực thì thử đi!"

Đoạn Tuân nhướng mày, anh cầm bút chì lên, cúi đầu vội vàng nhìn lướt qua bốn bài đọc, nhanh chóng điền đáp án, nó chỉ mất khoảng mười phút.

Ninh Gia nghi hoặc cầm lấy tờ giấy, cô suýt nữa không trụ nỗi.

Hoàn toàn đúng hết!

Cô không phục nói: "Anh cao hơn tôi hai cấp, đương nhiên cảm thấy đơn giản." Tuy nhiên, giọng nói của cô rõ ràng là thiếu tự tin.

Đoạn Tuân bình tĩnh nói: "Ta có điểm CET-4 và CET-6 gần như tuyệt đối, điểm trung bình của ta đứng đầu lớp, ta cũng đã đậu TOEFL và GRE, ta còn đã nộp đơn vào trường Ivy League. Nhưng ta không thích người nước ngoài, cho nên không đi du học."

Ninh Gia trong lòng như bị đâm phập phù phù, cô cười hai tiếng: "Thống đốc Đoạn thật là lợi hại! Nếu có thể tham gia khoa thi ở kiếp trước nhất định sẽ đạt Trạng Nguyên."

Tuy kiếp trước cô là một công chúa ngốc nghếch nhưng cô cố tình che giấu sự vụng về của mình để bảo vệ bản thân, cô cho rằng mình khá thông minh, bây giờ so với thống đốc Đoạn cô cảm thấy mình thực sự là một kẻ ngốc.

Khi Đoạn Tuân nghe thấy từ "Trạng Nguyên", đôi mắt đen hẹp của anh hơi nheo lại nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.

"Sao vậy?" Sắc mặt của anh xa lạ đến mức Ninh Gia có chút bối rối, cô cảm thấy bất an không biết mình có nói sai ở đâu không.

Đoạn Tuân nhếch khóe miệng cười nói: "Khi công chúa nhắc đến Trạng Nguyên, thần đột nhiên nghĩ tới Trình Trang Nguyên."

Ninh Gia hơi sửng sốt, đã rất lâu rồi cô không nghĩ đến vị hôn phu cũ Trạng Nguyên của mình, ngay cả vẻ ngoài của anh ấy cũng có chút mờ nhạt. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của thống đốc Đoạn, nghe anh nhẹ nhàng nói bên tai, tai cô đột nhiên nóng lên không thể giải thích được, thậm chí má cô cũng đỏ bừng đầy khả nghi.

Cô hắng giọng nói: "Tại sao lại nhắc tới anh ấy?"

Đoạn Tuân nhìn rõ vẻ mặt của cô, anh cười nhẹ: "Ta muốn nhắc nhở công chúa, Trình Trang Nguyên có tài, nhưng lại không có liêm khiết, ngay từ đầu hắn đã trực tiếp đầu hàng kẻ địch."

Ninh Gia không coi trọng chuyện này: "Chuyện này tôi không thể trách anh ấy được. Phụ hoàng tôi ngu ngốc, triều đình tham nhũng, dân sinh khó khăn, Đại Ninh thối nát từ gốc. Anh ấy chỉ đang cố gắng thực hiện tham vọng của mình. Chim tốt chọn gỗ tốt thôi. Nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ làm điều tương tự."

Đoạn Tuân hừ lạnh: "Người khá giỏi kiếm cớ cho hắn."

Ninh Gia bối rối: "Tôi chỉ nói công bằng mà thôi."

"Công chúa nói lời công bằng này khiến thần rất thất vọng, giống như lúc trước thần không phản quốc sẽ trở thành trò cười." Đoạn Tuân cười lớn một tiếng, anh cầm cuốn sách trước mặt lên, đứng dậy phủi tay áo bỏ đi.

Ninh Gia: "…"

Xong đời rồi, hình như thống đốc Đoạn đang tức giận.
« Chương TrướcChương Tiếp »