Chương 43

Ninh Gia đối với ngành này không quen thuộc, nhưng nghe được đối phương nói lương cơ bản 5000 tệ, ánh mắt cô sáng lên lập tức đồng ý. Ngày hôm sau khi cô ăn tối với Đoạn Tuân, cô lập tức kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra.

Đoạn Tuân trầm ngâm một lát rồi nói: "Mặc dù bản thân ta cho rằng công chúa không nên làm việc kiếm tiền trước công chúng này. Nhưng ta cũng biết thời thế bây giờ đã khác, không có công việc cao thấp, huống hồ phát sóng trực tiếp chỉ trên máy tính. So với trước đây ở quán bar cũng dễ dàng hơn nhiều. Ta vẫn ủng hộ người."

Anh nói lời này, nhưng vẻ mặt rõ ràng là bất đắc dĩ.

Ninh Gia mỉm cười: "Cám ơn thống đốc Đoạn ủng hộ."

Đoạn Tuân cong khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm thấy, sau một lúc im lặng, anh nghiêm túc nói: "Công chúa của đất nước bị mất tất nhiên sẽ gặp phải thăng trầm.Công chúa tạm thời nhẫn nhịn một chút, nhiều nhất là nửa năm. Đợi thần thành công khôi phục quốc gia, công chúa có thể quản lý quốc gia của chúng ta, không cần phải làm vậy nữa."

Ninh Gia: "…Ừm, thống đốc Đoạn, anh có thể nói cho tôi biết anh dự định làm gì để khôi phục đất nước?" Chỉ cần nửa năm, ngươi thật sự đang đùa ta sao?

Đoạn Tuân thản nhiên nói: "Công chúa không cần lo lắng, ta cùng đám người A Thản đã bắt đầu kế hoạch, đến lúc đó, công chúa sẽ nghiệm thu thành quả."

Ninh Gia không khỏi nghĩ đến bộ tứ Hell mang túi thuốc nổ lao tới chính quyền để gây rối.

Cô rùng mình trước sự tưởng tượng của mình, không nhịn được nắm lấy tay anh: "Thống đốc Đoạn, mặc kệ anh muốn làm gì, nhưng ngàn vạn lần đừng dùng đến bạo lực."

Ánh mắt Đoạn Tuân rơi trên bàn tay mềm mại của cô, anh gật đầu: "Bây giờ mặt trên phải kiểm soát rất chặt chẽ, chúng tôi khẳng định sẽ không quá bạo lực."

Ninh Gia vẫn là lo lắng: "Vậy nhóm anh có kế hoạc thế nào?"

Đoạn Tuân: "Đã bảo người đừng lo lắng, mấy tháng sau người nghiệm thu thành quả là được rồi."

*

Ninh Gia đã ký hợp đồng với nền tảng này. Lúc đầu, bên kia yêu cầu ký ít nhất một năm, nhưng Đoạn Tuân nói họ sẽ lấy lại triều đại Đại Ninh trong nửa năm nên cô chỉ đồng ý ký nửa năm.

Ninh Gia vốn định không để ý đến anh, nhưng cô lại không biết nên thương lượng thế nào với người phát trực tiếp, cuối cùng khi nhận lại hợp đồng thì kỳ hạn là nửa năm.

Chắc chắn không có gì mà thống đốc Đoạn không thể làm được.

*

Việc ký kết đã được giải quyết nhưng Ninh Gia lại phải đối mặt với một vấn đề lớn khác.

Buổi phát sóng trực tiếp diễn ra vào ban đêm, các bạn cùng phòng trong ký túc xá rất ủng hộ cô, nhưng nếu cô phát sóng trực tiếp trong ký túc xá chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến người khác.

Cô cau mày nói chuyện này với Đoạn Tuân, anh nhướng mày: "Việc này không phải đơn giản sao?"

Đêm đó, Ninh Gia bị kéo đến một khu chung cư cao cấp gần trường học.

"Đây là nơi nào?" Ninh Gia cả đời sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nơi mà cô quen thuộc nhất chính là nhà ống và ký túc xá trường học rộng hơn mười mét vuông, mặc dù căn hộ này không quá lớn nhưng trang trí chỉ có hai màu đen trắng lạnh lẽo, nó không liên quan gì đến xa hoa nhưng đối với cô, nó đủ để gọi là biệt thự.

Đoạn Tuân nói: "Nhà ta."

"???"

Thống đốc Đoạn, ngươi không phải chỉ là tiểu bối sao? Hơn nữa cả ngày không có việc gì làm thế nhưng lại có một ngôi nhà đẹp như vậy.

Ninh Gia còn không rõ gia thế nhà anh đời này, cuối cùng cô không nhịn được hỏi: "Anh chính là phú nhị đại sao?"

Đoạn Tuân liếc cô một cái: "Người cho rằng ta dựa vào gia đình mình mua nhà sao?"

Ninh Gia: "…"

Không hẳn. Ở kiếp trước, tài sản của thống đốc Đoạn rải rác khắp thế giới, anh cũng giàu có nhất đất nước, việc này chắc không khó khăn gì khi anh để tiền mua nhà ở kiếp khác.

Cô nói: "Tôi cũng chưa thấy anh làm việc bao giờ."

Theo cô được biết, số tiền chơi trong ban nhạc không đủ để họ uống rượu.

Đoàn Tầm cười một tiếng, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Người cho rằng ta cần giống như người phục vụ đồ ăn trong quán bar, một đêm kiếm được hai trăm sao?"

Trong lòng Ninh Gia chua xót, cô cảm thấy mình bị khinh thường sâu sắc, không nhịn được mà oán thầm, ngươi thật ngu ngốc, sao không lên trời đi?

Nghĩ rằng mình là công chúa trước mặt anh, cô thẳng lưng nói: "Đừng coi thường tôi, tôi vừa kiếm được 30.000 nhân dân tệ, từ hôm nay trở đi, tôi không phải bưng bê nữa. Nghe nói phát sóng trực tiếp có thưởng, nếu mấy người giàu có hào phóng, vậy thì tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Đoạn Tuân cười như không cười, anh nhếch khóe môi: "Người không biết người giàu thưởng cho người phát trực tiếp nữ là có ý đồ khác sao?"

Ninh Gia: "Dù sao cũng là truyền hình trực tiếp trên mạng. Ai quan tâm? Chỉ cần có tiền là được."

Đoạn Tuân nói: "Người có thể ý thức được mình là một công chúa không?"

Ninh Gia hỏi ngược lại: "Không phải anh cũng nói vậy sao? Tôi là công chúa của một đất nước bị mất sao, ta không có ý thức của một công chúa bị mất nước?"