Chương 40

Cô chưa kịp bước tới, Cát Dao bên cạnh đã hưng phấn vẫy tay, cô ấy kéo cô về phía Đoạn Tuân: "Chào buổi sáng, Sin Thần!"

Đoạn Tuân gật đầu, anh dường như không chú ý đến các ánh mắt cuồng nhiệt xung quanh, anh cầm lấy cặp sách từ tay Ninh Gia rồi đưa về phía mình.

Anh đưa túi đồ ăn sáng cho cô, suy nghĩ một lúc, anh lấy ra một món ăn nhẹ từ trong túi ra đưa cho Cát Dao.

Cát Dao phấn khởi, cô ấy liên tục cảm ơn anh, cô ấy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh rồi đăng lên WeChat của mình: "Bánh lòng đỏ trứng do Sin Thần gửi đến, tôi sẽ giữ nó suốt đời." Sau đó, trong lúc Ninh Gia không nói nên lời, đồ ăn nhẹ của cô được anh cẩn thận bỏ vào cặp.

Không thể ăn được, nhất định phải trân trọng cả đời.

"…Ca ca, tôi thật sự không cần anh bảo vệ, nếu có chuyện gì, tôi lập tức tới tìm anh." Ninh Gia gật đầu hai cái, cô cố gắng vùng vẫy đến cuối cùng.

Vẻ mặt Đoạn Tuân nghiêm túc: "Bây giờ bên cạnh công chúa có rất nhiều người có âm mưu, nếu không có người bảo vệ công chúa, nếu xảy ra chuyện thần sẽ phải chịu trách nhiệm."

Cát Dao: "??" Sao có chút gì đó không hiểu? Nhưng điều Sin Thần nói đều là chân lý cho nên cứ vậy đi.

Ninh Gia quay đầu nhìn xung quanh, cũng may ngoại trừ Cát Dao đeo mười tám lớp lọc, những người khác đều ở khoảng cách xa, đại khái cũng không nghe thấy những lời này.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "…Được rồi, nhưng anh cũng phải chú ý cách nói chuyện."

"Tuân lệnh."

Ninh Gia nhìn thấy bữa sáng trong tay cô, nói: "Ca ca, anh không ăn sao?"

"Đã nếm qua rồi."

"Cái này bao nhiêu tiền, tôi đưa cho anh."

Đoạn Tuân cau mày, không vui nói: "Ta làm sao có thể lấy tiền của công chúa?"

Ninh Gia: " …" Không phải, làm sao làm bảo vệ mà không muốn lấy tiền?

Cát Dao ở một bên cười nói: "Ninh Gia, cậu và Sin Thần cũng quá khách khí rồi, hai người chính là anh em."

Được rồi, sau khi không còn người nào khác thì nói chuyện sau.

Tòa nhà Vấn Xuyên cách khu ký túc xá không xa, chỉ đi bộ mười phút. Đến trước cửa tòa nhà náo nhiệt, Ninh Gia dừng bước quay đầu nói với Đoạn Tuân: "Ca ca, tôi ở đây, anh có thể đi làm việc của mình."

Đoạn Tuân nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Là phòng 403 phải không?"

"Ừm, bọn họ đều là bạn học cùng chuyên ngành, anh không cần lo lắng."

"Đi thôi!" Đoạn Tuân không để ý đến lời nói của cô: "Đi tìm chỗ tốt ngồi đi."

Dứt lời, anh đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh thong thả bước về phía tòa nhà.

Ninh Giai: "…"

Cát Dao đẩy cô, hưng phấn nói: "Sin Thần muốn cùng cậu đến lớp. Trời ơi, sao có thể có một người anh tốt như vậy."

Ninh Gia muốn khóc.

Khoa Tiếng Trung chỉ có hai lớp, các môn chuyên môn đều học chung, tuy học kỳ mới khai giảng hơn nửa học kỳ nhưng học sinh hai lớp về cơ bản đều biết nhau. Vì Ninh Gia gây chú ý trong cuộc thi tài năng nên đã kéo Trần Du - hoa khôi của trường Văn học Truyền thông xuống khỏi ngai vàng của mình và trở thành tân hoa khôi của trường, chuyên ngành tiếng Trung cuối cùng cũng cảm thấy tự hào.

Là học sinh được yêu thích của khoa, vừa bước vào lớp, cả nam và nữ đều nhiệt tình chào đón cô một cách lịch sự, nhưng khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai bên cạnh đang xách cặp đi học cho cô, họ lại bối rối.

Mặc dù có rất nhiều học sinh biết đến ban nhạc Hell và Sin Thần nhưng hầu như không có người nào nhận ra anh.

Mọi người theo bản năng đều kết luận đây chính là bạn trai của Ninh Gia.

Vì sự thật bất ngờ này, mấy gã trai trẻ im lặng đánh tay đấm ngực, bắp cải ngon lành của bọn họ vừa mới trưởng thành đã bị dã nhân nhổ đi, đáng tiếc gã hoang dã này không chỉ đẹp trai mà còn mạnh mẽ, có thể gϊếŧ chết hơn chục tên từ cả hai lớp cùng một lúc.

Các cô gái chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng thì thầm hét lên trong lòng, bạn trai của mỹ nhân trong sân quá đẹp trai, mỹ nam sánh đôi với mỹ nhân, đơn giản chỉ là phim thần tượng, nếu ai đó ngày thường thích viết tiểu thuyết thì như vậy hào hứng sáng tạo lên.

Tuy nhiên, bạn cùng lớp Cát Dao đã nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của họ, cô ấy thấp giọng giải thích: "Đây là Sin Thần của nhóm Hell, anh họ của Ninh Gia. Ninh Gia gần đây quá nổi tiếng và luôn bị quấy rối, cho nên anh ấy đã tự mình đến để bảo vệ em gái mình."

Lớp học rộng như vậy mà lại chỉ có bấy nhiêu người, lúc Ninh Gia và Đoạn Tuân tìm được chỗ ngồi phía sau một chút và đứng ở đó thì mối quan hệ của họ đã lan rộng khắp lớp.

Ninh Gia phải khâm phục phẩm chất tâm lý của thống đốc Đoạn.

Khi đến lớp người khác, đối mặt với hàng chục cặp mắt thiêu đốt, anh như đang ở nơi hoang vắng cao thượng và kiêu ngạo, chỉ khắc chữ "sếp lớn" trên trán, anh trông giống như người giám sát nhà máy kiêu ngạo ở kiếp trước của cô.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Ninh Gia đang định ngồi xuống thì Đoạn Tuân đột nhiên đưa tay ngăn cản cô: "Công chúa, đợi một lát."

Ninh Gia chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước sự chứng kiến

của mọi người, anh bình tĩnh nói.

Anh lấy khăn giấy ra cẩn thận dời ghế và bàn, sau khi lau xong nói: "Chính là như vậy."

Ninh Gia: "…"

Lớp này là tiếng Trung cổ, là lớp cô học giỏi và yêu thích nhất, nhưng hôm nay có Đoạn Tuân ở bên cạnh, cô thực sự rất khó tập trung.