Chương 4.1: Hành Hung

Cô muốn đứng lên tiếp tục chạy trốn, nhưng sau lưng có một giọng nói như ma quỷ vang lên: "Người bạn ở phía trước vừa nhìn thấy màn biểu diễn đặc sắc của chúng tôi, sao không ra mặt làm quen?"

Chân Ninh Gia cứng đơ không biết có nên tiếp tục chạy trốn hay không.

Sau lưng cô, vang lên tiếng bước chân chậm rãi tới gần, âm thanh kia lại nói: "Người bạn này, không làm quen sao? Vậy xem ra tôi phải tự mình tới rồi."

Ninh Gia bị dọa sợ muốn đứng tim. Đời trước không phải cô chưa từng gặp qua chuyện gϊếŧ người, hoàng cung là địa phương ăn thịt người, cô không chỉ một lần gặp phải cung nữ thái giám bị trượng đánh chết.

Ban đầu còn sợ khϊếp hồn khϊếp vía, sau mỗi lần gặp phải chuyện này còn gặp ác mộng mấy ngày, nhưng về sau cô càng quen thuộc với đấu đá nơi hậu cung, lúc đó cô càng rõ ràng hơn trên đời này đáng sợ nhất không phải là trực tiếp gϊếŧ người mà chính là lòng người, thế là dần dần nhìn thấy người chết liền không quá hoảng sợ.

Nhưng hiện tại là xã hội có pháp luật, mặc kệ nguyên nhân gì, gϊếŧ người là phạm tội, dù là người có quyền có thế cũng không thể xem mạng người như cỏ rác.

Mấy năm nay cô chỉ nhìn thấy các vụ gϊếŧ người qua màn ảnh hay báo chí.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng mà quan trọng là hiện giờ cô không phải công chúa, xui xẻo ngoài ý muốn chứng kiến một vụ gϊếŧ người, xui hơn nửa cô lại bị phát hiện, sẽ có hậu quả gì?

Cô từng xem rồi đọc qua không ít tiểu thuyết trinh thám tội phạm, đầu cô chợt nghĩ đến "gϊếŧ người bịt đầu mối".

Nghĩ tới đây da đầu cô tê dại, chạy sao? Nhưng phía sau là bốn người dàn ông, đảm bảo không thoát được.

Do dự một lát, cô cam chịu hít thở sâu một hơi, xoay lưng, yên lặng di chuyển ra đầu ngõ, run rẫy nói: "Tôi…Tôi cái gì cũng không thấy."

Dưới ánh đèn mờ là một nữ sinh mảnh mai mặc áo sweater cũ, mang cảm giác cô độc đáng thương.

Tô Đạt vốn chỉ muốn đùa dai, dọa người dám nhìn lén bọn họ "gϊếŧ người" một chút.

Muộn như vậy còn lang thang bên ngoài, chắc cũng giống như bọn họ cũng chả phải tốt lành gì.

Nhưng nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ ở đầu ngõ, anh ta không khỏi ngây ngẩn cả người.

Mặc dù không nhìn thấy chính diện nhưng từ bóng lưng mộc mạc này, có thể đoán được đây chỉ là một nữ sinh bình thường.

Chưa kể giọng nói dịu dàng xen chút yếu đuối kia, nghe là biết thuộc loại học trò ngoan.

Tô Đạt có chút bất đắc dĩ liếc nhìn đám bạn tốt bên cạnh. Bọn họ tuy không phải kẻ tốt lành gì, nhưng đêm hôm khuya khoắc lại đi dọa cô gái nhỏ sợ thì cũng không đáng mặc đàn ông con trai.

A Thản và Tiểu Phi cùng nhún vai, hướng đại ca của cả bọn theo kiểu "Tùy cậu xử".

Tô Đạt lại nhìn Đoạn Tuân, đối phương cũng không thèm chớp mắt, chỉ là hơi híp mắt lại mặt không thay đổi nhìn thân hình phía trước.

"Nếu cái gì cũng chưa thấy." Tô Đạt hắng giọng tự biên tự diễn: "Vậy mau đi đi, không được gọi cảnh sát, biết chưa? Nếu không chúng tôi sẽ tìm cô tính sổ."

Ninh Gia dùng sức gật đầu.

Tô Đạt nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: "Hiện giờ an ninh không tốt, cô gái trẻ như cô không nên ở bên ngoài một mình trễ như vậy."

Ninh Gia: "??"

Mặc kệ như thế nào, chạy trước vẫn hơn.

Tô Đạt nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất kia, buồn cười lắc lắc đầu: "Chạy nhanh thật."

Tiểu Phi nói: "Cô bé này đêm nay thế nào cũng gặp ác mộng cho mà xem." Sau đó anh ta lại hỏi: "Cậu nói xem cô ấy có báo cảnh sát không?"

Tô Đạt cười cười: "Chỉ mong là không, dù chỉ là án giả cũng không phải chuyện tốt."

Nói xong anh ta quay đầu nhìn tên đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất không xa chỗ họ, bĩu môi nói: "Ngủ rất say, không chừng ngày mai thế nào cũng mua thuốc cảm."

A Thản khẽ cười một tiếng: "Tên này đúng là nhát gan, hôm nay Sin Thần nổi hứng bất chợt, em không chuẩn bị huyết tương, chỉ xài rượu đỏ làm nóng thế mà tên khốn này không phát hiện, chưa tới hai phút liền bị dọa ngất xỉu. Có điều, thủ đoạn chỉnh người này của Sin Thần, em học mấy năm cũng chỉ học được bề ngoài."

"Nói nhảm, Sin Thần của chúng ta quỷ còn phải sợ, ai chọc tới đúng là xui xẻo."

Tô Đạt cười cười đến ôm vai Đoạn Tuân, nhưng vừa đυ.ng đến anh liền bị ánh mắt củ anh lạnh lẽo làm hết hồn, anh ta thanh thủ lùi lại ngay lập tức, giơ giơ hai tay lên, cười cười: "Suýt nữa quên mất."

Quen biết mấy năm, đối với các tật xấu và thói quen dở hơi của Đoạn Tuân, mọi người đã sớm ghi nhớ.

Anh cực ghét người khác đυ.ng vào người, giống như dị ứng đến độ biếи ŧɦái. Bất kể là nam hay nữ đều không ngoại lệ.

Đương nhiên, tính tình tàn nhẫn hung hãn của anh thay đổi thất thường, giống như tên biếи ŧɦái.

Trên diễn đàn, có người tán gẫu nói Sin thần thật ra chuẩn men hay gay?

Tô Đạt nhìn thấy mấy cái tám gẫu này chỉ muốn cười ha ha.

Đúng là vẽ chuyện, Sin Thần của bọn họ không phải dị tính cũng không phải đồng tính mà là vô tính, được không!