Chương 37

Nhân viên công tác cảm thấy hai mắt bị lung lay, còn chưa kịp phản ứng lại thì mỹ nhân đã bay đến lối vào sân khấu.

Người dẫn chương trình thông báo: "Thí sinh số 7 của chúng ta đã được mời lên sân khấu."

Ninh Gia hít sâu một hơi, cô quay đầu nhìn Đoạn Tuân cách đó vài bước, người đàn ông mặt không chút biểu cảm nhìn cô gật đầu, trong lòng cô không biết vì sao lại có chút khẩn trương.

Khi ánh đèn mờ đi, cô bước đến giữa sân khấu.

Âm nhạc vang lên trong bóng tối, vài giây sau đèn đột nhiên bật sáng, tất cả đánh vào vẻ đẹp cổ điển ở giữa sân khấu, Ninh Gia ngẩng đầu, cởi tay áo, khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiện trên màn hình.

Cả khán phòng lúc đầu rơi vào im lặng, sau đó như chợt tỉnh lại, những tiếng la hét và vỗ tay như sấm vang lên.

Tô Đạt đang làm giám khảo đeo kính nhìn cô gái trên sân khấu, anh ta chớp mắt khó tin, sau đó cúi đầu nhìn danh sách trong tay, quả nhiên là tiết mục khiêu vũ "Chim Nhạn" của Ninh Gia.

Nhưng ai có thể nói cho anh ta biết người đẹp tuyệt vời này là ai không?

Cô em gái quê mùa Ninh Gia của chúng ta đâu rồi?

Năm đó, mẫu hậu của Ninh Gia, đã dựa vào điệu nhảy tuyệt đẹp này để làm phụ hoàng cô kinh ngạc và bà ấy đã được sủng ái trong vài năm.

Có thể tưởng tượng ra sự quyến rũ của điệu múa này, mặc dù Ninh Gia kém mẫu thân cô một chút, nhưng thân hình xinh đẹp nhẹ nhàng của cô chắc chắn có thể xứng đáng với những gì Đoạn Tuân đã nói "duyên dáng như rồng bay, uyển chuyển như rồng ngao du."

Không có gì đáng ngạc nhiên khi khán giả choáng váng.

Không chỉ ghế khán giả mà ghế giám khảo cũng nổ tung.

Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu.

Ninh Gia cúi đầu thở hổn hển ở hậu trường. Các thí sinh đang chờ lên sân khấu phía sau không nhìn thấy màn trình diễn của cô, nhưng nghe thấy tiếng vỗ tay và cổ vũ của khán giả thì biết chắc chắn rất phấn khích, nhiều người nghiêm túc nhìn cô kinh ngạc.

Thậm chí có một số chàng trai sẵn sàng tiếp cận cô bắt chuyện, nhưng ba chàng trai của nhóm Hell vây quanh, khiến ai cũng không dám đến gần.

Ninh Gia vừa trở lại hậu trường, A Thản và Tiểu Phi liền rời khỏi phòng VIP nhảy vào trong.

"Cô thật sự là em gái Ninh sao?" A Thản tóc xoăn nhìn cô với đôi mắt đầy sao với vẻ ngoài đầy hoài nghi.

Tiểu Phi nói: "Em ấy quả nhiên là em gái của Sin Thần chúng ta, tối nay em nhất định là quán quân."

Ninh Gia nhảy xong mệt mỏi ngồi trên ghế thở hổn hển, cô ngượng ngùng vẫy tay.

Đoạn Tuân thì ngược lại, anh ngẩng cao đầu bình tĩnh kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, em gái của tôi chính là công chúa."

A Thản vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng vậy, công chúa, về sau cô là công chúa nhỏ của chúng tôi."

Ninh Gia: "…" Các người biết ý tứ nó rất xa không?

Cát Dao hưng phấn thì thầm: "Này, cậu xem Trần Du gần như phát điên rồi."

Trần Du vẫn đang chờ lên sân khấu, vừa nghe thấy tiếng vỗ tay bên ngoài, giờ phút này cô ấy lại nhìn qua Ninh Gia - nếu không phải cô ấy đang nhớ lại bộ quần áo của cô đang mặc, cô ấy không thể tin cô gái xinh đẹp rạng ngời lại là Ninh Gia thường ngày kín đáo.

Ngay cả Hà Mạn cũng thở dài: "Mẹ kiếp, hóa ra Ninh Gia đẹp như vậy! Trước đây tôi cũng không để ý." Nhận ra Trần Du đang trừng mắt nhìn mình dữ tợn, cô ta vội vàng sờ mũi nói: "Nhưng cũng chỉ là tạo hình thôi so với cậu vẫn không sánh bằng."

Ninh Gia không biết bọn họ đang nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra đươc bộ dạng của Trần Du không tốt chút nào, cô lạnh lùng cong khóe môi.

Đoạn Tuân nhìn theo ánh mắt của cô, khóe miệng anh nhếch lên: "Đông thi kia, còn muốn so với công chúa sao?"

"Đông thi?" Ninh Gia khó hiểu.

Đoạn Tuân nhẹ giọng nói: "Không phải cô ấy nói tên Trầm Ngư sao? Trầm Ngư là Tây Thi, không phải cô ấy bắt chước giống ai sao?"

Ninh Gia sửng sốt sau đó cô mới ý thức được anh đang nói gì, cô không nhịn được phì cười một tiếng: "Không phải anh nói với cô ấy như vậy chứ?"

Đoạn Tuân nói: "Tôi chỉ nói sự thật thôi."

Ninh Gia: "…" Được rồi, thống đốc Đoạn, là anh thắng.

Sau khi tất cả các màn trình diễn kết thúc, tất cả thí sinh đều đến hàng ghế khán giả đầu tiên để chờ kết quả cuối cùng.

Ninh Gia vốn đang thoải mái, lại không khỏi căng thẳng lần nữa.

Cô cũng không trông cậy vô 30.000 tệ, cô chỉ mong giải ba 10.000 tệ thôi cũng đủ rồi.

Người chiến thắng được công bố từ dưới lên trên. Cô nín thở nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu đọc từng cái tên một với giọng nói mượt mà đẹp đẽ.

Huy chương đồng không phải cô.

Ninh Gia theo bản năng nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh: "Không phải tôi không có tên không?"

Đoạn Tuân cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại của cô, anh hắng giọng bình tĩnh nói: "Người là quán quân."

Ninh Gia ngẩng đầu liếc nhìn anh: "…" Bỏ đi, anh là thống đốc Đoạn, cho nên sự tự tin của anh là không gì sánh được.

Hai cái tên á quân cũng đã được công bố nhưng cô vẫn vắng mặt.