Chương 34

Ninh Gia đang đi lên tầng hai thì có hai cô gái đi xuống, nhìn thấy hai người sóng vai nhau đi ở giữa, cô liền chủ động tránh đường.

Sau khi đi ngang qua, trong hành lang vang lên giọng nói của một cô gái: "Có một số người thật sự đánh giá quá cao năng lực của mình, có thể giả vờ bằng cách quay video, nhưng trong trận chung kết phải biểu diễn bằng năng lực thực sự của mình trên sân khấu. Xem cô ấy sẽ xấu hổ đến mức nào."

Ninh Gia sửng sốt, cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn hai bóng người phía dưới.

Cô cau mày nhận ra một trong số họ là Trần Du, hoa khôi của trường đại học của cô.

Tuy học cùng cấp nhưng khác chuyên ngành, cô bận đi làm thêm nên không biết nhiều về người và sự việc trong học viện, chính Cát Dao là người thường xuyên kéo cô đi nên cô mới biết hoa khôi học viện trông thế nào.

Người lên tiếng chính là cô gái đi bên cạnh hoa khôi của học viện.

Mặc dù không nhắc đích danh ai, nhưng với giọng điệu nham hiểm đó Ninh Gia dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn họ đang nói đến ai.

Trần Du mỉa mai nói: "Thịt chó phải được bày trên bàn chính."

Cô gái nói: "Cậu cho rằng có người có thể đoạt giải sao? Sao cậu ngu ngốc vậy, nhưng số phiếu bầu lại cao hơn cậu, không biết phía sau có ai thao túng gì không."

"Tối mai cùng nhau xem đi."

Ninh Gia lạnh lùng nhếch môi, cô quay về ký túc xá.

"Gia Gia, cậu chuẩn bị thế nào rồi?" Cát Dao xem xong video vòng sơ loại của cô, có nhiều phiếu bầu hơn Trần Du, cô ấy đột nhiên cảm thấy tự hào.

Các cô gái trong bộ phận truyền thông xinh đẹp và thời trang, họ không thích những cô gái cổ hủ trong ngôn ngữ văn học Trung Quốc, người kiêu ngạo nhất trong số họ là Trần Viện Hoa, Cát Dao đã bất mãn từ lâu.

"Không tệ." Ninh Gia nói.

Cát Dao nói: "Cậu không biết hôm nay tôi đến học viện để giao đồ còn gặp một số cô gái ở khoa truyền thông. Họ nói đủ thứ xấu xa chỉ vì cậu có nhiều phiếu hơn Trần Du, tôi nghe thấy mà tức điên."

"Phải không?" Ninh Gia cảm thấy buồn cười, cô đi thuần túy là vì tiền thưởng, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Cô đã chứng kiến

rất nhiều sự ghen tị của phụ nữ, cô đã hơn một lần chứng kiến

người ta chết, sự ghen tị của học sinh đối với cô hoàn toàn không đáng kể.

Cát Dao tức giận hừ một tiếng, nói: "Nói cậu là người quê mùa, video đã được làm đẹp, đến lúc lên sân khấu cậu nhất định sẽ xấu hổ."

Ninh Gia cầm chiếc gương trên bàn lên, cô nhìn vào đó gật đầu: "Người ta nói đúng đấy, khá quê mùa."

"Sao cậu có thể dung túng tham vọng của người khác và hủy hoại uy tín của chính mình vậy? Nếu cậu chịu ăn diện, liệu Trần Du có phải là hoa khôi của học viện không?"

Ninh Gia nói: "Làm hoa khôi của học viện có thể ăn không?"

Cát Dao thấy cô không vội, cô ấy dậm chân nói: "Trận chung kết sẽ diễn ra vào tối mai, rốt cuộc cậu có bao nhiêu tự tin?"

Ninh Gia suy nghĩ một chút: "Tôi không có cảm giác." Chủ yếu là Đoạn Tuân khen cô nhảy đẹp, cô nhất định sẽ giành được giải nhất, bất tri bất giác cô gần như bị tẩy não.

Cát Dao thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cho dù không giành được giải nhất thì cậu cũng phải bỏ Trần Du ở lại, xem họ có còn kiêu ngạo không."

*

Ngày hôm sau, Ninh Gia xin nghỉ việc ở quán bar vì phải tham gia cuộc thi.

Trận chung kết được tổ chức tại trường học của họ, Cát Dao tình nguyện làm trợ lý cho cô, hai người đi thẳng vào hậu trường khán phòng để chuẩn bị.

Tổng cộng có hai mươi nhóm thí sinh trong vòng chung kết cùng với những người bạn đồng hành của họ, chen chúc nhau ở hậu trường.

Ninh Gia đang chuẩn bị cho buổi khiêu vũ, cô thuê một bộ quần áo phù hợp nhưng vẫn chưa làm tóc và trang điểm. Cô vốn là công chúa không giỏi ăn mặc nên chỉ có thể giao việc đó cho Cát Dao.

Tuy nhiên, Cát Dao chỉ có thể trang điểm theo phong cách hiện đại một chút, cô ấy làm theo sự hướng dẫn của Ninh Gia nên mất rất nhiều thời gian để tạo kiểu tóc nhưng không có kết quả, trông cô lạc lõng ngay khi cô cử động nhẹ cũng sẽ rụng vài sợi tóc.

Đúng lúc hai người đang bận rộn, bên cạnh vang lên một tiếng cười khinh bỉ: "Này, đây không phải là cô gái quê mùa của phe Hoa ngữ chúng ta sao? Sao không mang theo một thợ trang điểm đến cuộc thi quan trọng này? Cậu có thể khiêu vũ với bộ dạng này sao?"

Ninh Gia và Cát Dao quay lại thì thấy một cô gái ở bộ phận truyền thông đang nở nụ cười hả hê. Bên cạnh cô ta là Trần Du, người ăn mặc chỉnh tề, từ trang điểm đến quần áo, mọi thứ đều tinh tế. Có một cô gái trẻ đi theo phía sau, trên tay cầm hộp trang điểm, chắc chắn là thợ trang điểm mà cô ấy mang theo.

Trần Du ngạo nghễ liếc nhìn Ninh Gia, mặc dù cô ấy có chút kinh ngạc khi cô tháo kính ra và trang điểm, cô trông xinh đẹp hơn trong trí nhớ của mình rất nhiều nhưng cô thực sự không thể nổi bật trên sân khấu.