Tô Đạt thấy cô đã tỉnh dậy anh ta hít một hơi thật lớn: "Ồ, cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi, lúc em ngủ anh trai em không cho chúng tôi nói chuyện, nếu ảnh hưởng đến em cậu ấy bóp chúng tôi chết."
Ninh Gia liếc nhìn thống đốc Đoạn coi như việc này là việc đương nhiên, trong lòng cô có chút đau đầu.
Lòng trung thành như vậy cô không thể chịu đựng nỗi.
Cô hận không thể đăng bài cầu cứu trên mạng, nhưng lại nghĩ tới, nếu nói cho người khác biết tình huống chân thành này nhất định cô sẽ bị người khác mắng bị điên.
Cô xoa trán, chợt liếc nhìn tờ rơi do ai đó đặt trên bàn, cô cầm lên xem, hóa ra là một cuộc thi tài năng phối hợp tổ chức bởi mười trường học trong thành phố. Ban đầu, cô không quan tâm đến điều này, nhưng cô vô tình nhìn thấy phần thưởng của cuộc thi.
Giải nhất thực sự là ba mươi nghìn nhân dân tệ.
Ba mươi nghìn nhân dân tệ! Khái niệm là gì? Nó tương đương với việc cô làm việc bán thời gian trong quán bar nửa năm.
Cô hưng phấn giơ danh sách lên: "Này của ai?"
Tô Đạt nhìn thoáng qua: "Của tôi."
"Chuyện gì xảy ra với trò này?"
Tô Đạt uể oải nói: "Là cuộc thi tài năng đang tiến hành đăng ký. Ban tổ chức mời tôi làm giám khảo nhưng tôi không muốn đi vì không thấy thú vị."
"Có đúng là giải nhất là ba mươi ngàn tệ không?"
"Phải, tôi không biết sao họ lại can đảm đặt ra mức tiền thưởng thấp như vậy."
Ninh Giai: "…" Tạm biệt.
Đoạn Tuân cau mày liếc nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, anh hiểu hỏi: "Người muốn tham gia?"
Ninh Gia gật đầu: "Ba mươi ngàn, giải ba cũng là mười ngàn vẫn có thể đoạt giải."
Tô Đạt nhìn cô cười: "Em gái Ninh, em muốn biểu diễn tài năng gì? Vấn đề không phải là làm thế nào để bưng khay cho vững chắc hơn phải không?"
Đang nói anh ta bị Đoạn Tuân liếc mắt một cái.
Anh ta cười khẽ, sau đó dịu dàng hỏi: "Em gái Ninh, em có tài năng gì? Để tôi tham khảo cho em."
Ninh Gia nghĩ đến kiếp trước, danh hiệu công chúa ngốc nghếch của cô cũng không phải là vô ích. Để che giấu sự vụng về và tự bảo vệ mình, cô không biết chơi piano, cờ vua, thư pháp, hội họa gì hết. Vì hoàn cảnh gia đình nên cô cũng chưa bao giờ được học bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào trong đời.
Cô nghĩ đến tiền thưởng chứ không phải cô có làm được không.
Thấy cô không trả lời, Tô Đạt cười nói: "Đều không có sao? Vậy thì tôi không giúp được gì cho em rồi."
Ninh Gia mím môi, kỳ thật cô không biết nhưng cô chưa bao giờ thể hiện với người khác, cô cũng không biết liệu nó có hiệu quả không.
Đoạn Tuân nhẹ giọng nói: "Muốn tham gia thì cứ đăng ký đi, nhất định sẽ giành được giải nhất."
Tô Đạt: "Hả?" Ngay cả em ruột cũng không thể đeo filter dày như vậy phải không? Em gái cậu rõ ràng là một đứa quê mùa không biết gì, tôi là giám khảo nhắm mắt cho điểm cao cũng vô ích, điều kiện tiên quyết là cô phải vượt qua vòng sơ loại.
Ninh Gia nghe Đoạn Tuân nói vậy, có chút không nói nên lời: "Tôi còn không biết mình có tài năng biểu diễn gì, sao anh biết tôi có thể giành giải nhất?"
Đoạn Tuân nhàn nhạt liếc nhìn cô nói: "Khiêu vũ."
Tim của Ninh Gia đập thình thịch, cô cho rằng mình nghe nhầm: "Hả?"
Đoạn Tuân nói: "Người có thể khiêu vũ."
Ninh Gia sửng sốt: "Sao anh biết?"
Mẫu hậu được sủng ái chính vì bà ấy có thể khiêu vũ, nhưng quận vương bạc hạnh, về sau, phụ hoàng của cô lần lượt sủng ái người mới, mẹ cô một mình khiêu vũ trong cung điện, sau đó dạy cho cô con gái duy nhất của mình. Ninh Gia bắt đầu khiêu vũ từ khi còn rất nhỏ, nhưng cô không muốn bị người ta nhìn thấy nên chỉ khiêu vũ trong cung điện của mình, khi khiêu vũ thậm chí còn đuổi cả thái giám và hầu gái đi chỉ để lại hai thị nữ chơi đùa, ngay cả phụ hoàng cũng không biết cô có thể làm được điều này. Làm sao thống đốc Đoạn biết được?
Đoạn Tuân nghe được câu hỏi của cô thì nhướng mày, anh nhớ tới một ngày nọ, anh đi ngang qua Trường Lạc Cung của Lục công chúa, nghe thấy một chuỗi âm nhạc phát ra từ trong cung, anh tò mò nhảy lên tường nhìn thấy là một thân ảnh nhẹ nhàng duyên dáng trong sân.
Anh ngẩng đầu, có phần ngạo mạn nói: "Tôi đương nhiên biết."
Trong cung ngoài hai thị nữ của cô ra, anh là người duy nhất trong cung biết cô có thể khiêu vũ.
Ninh Gia nghi hoặc nhìn anh, sau đó cô nhớ tới chuyện anh làm ở Đông Hán, nghe nói dưới trướng anh có một đám điệp viên xảo quyệt, thậm chí còn biết hết những chuyện bẩn thỉu trong sân sau của các quan đại thần.
Chắc hẳn anh đã tìm hiểu hết về các công chúa, hoàng tử, phi tần trong cung, nên biết cô biết khiêu vũ cũng không có gì lạ.
Cô không truy cứu vấn đề nữa chỉ nói: "Tôi có thể khiêu vũ, nhưng không biết tốt đến mức nào."
Ngoại trừ hai cung nữ ra, chưa có ai từng thấy cô khiêu vũ cho nên cô thực sự không chắc chắn về trình độ của mình.
Đoạn Tuân nhìn cô với vẻ mặt khó đoán, anh nói từng chữ: "Không ai có thể nhảy giỏi hơn người."
Anh vẫn còn nhớ điệu nhảy mà cô đã nhảy.
Duyên dáng như rồng bay, uyển chuyển như rồng ngao du. Dung mạo xinh đẹp tuyệt thế vô song.