Đoạn Tuân không nói thêm gì nữa, anh lặng lẽ bước theo sau cô.
Dù sao đã lâu Ninh Gia không còn làm công chúa, cô cũng không quen khi có người theo sau lưng mình, đi mấy bước cô nói: "Thống đốc Đoạn, mời anh đi cạnh tôi."
Đoạn Tuân nói: "Thần không dám vượt quá khoảng cách."
Sau khi nghĩ một lúc cô mới nói: "Thống đốc Đoạn, thời thế đã thay đổi, trước mặt người ngoài chúng ta không thể ở chung với nhau được, nếu không chúng ta sẽ bị coi là thần kinh. Tôi biết anh trung thành nhưng vì để người khác không cảm thấy kỳ lạ, tôi đã nói với họ tôi giống em ruột thất lạc của anh, anh thấy thế nào?"
Thống đốc Đoạn suy nghĩ một chút: "Mặc dù việc này có chút xúc phạm công chúa, nhưng nếu công chúa thấy thuận tiện thì thần sẽ hợp tác tốt."
Ninh Gia thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì như vậy đi."
"Hiểu rồi."
Đêm hôm sau Ninh Gia đến quán bar, việc đầu tiên cô làm chính là đi tìm Đoạn Tuân, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm khi bóng ma đó không xuất hiện ở đại sảnh. Cuối cùng thì anh cũng không phải thống đốc, làm sao anh có thể theo cô cả ngày.
Không có anh ảnh hưởng đến công việc, cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn nhiều. Nhưng cô chưa làm việc được vài phút thì anh Trần đã đến gọi cô: "Đem hai chai rượu đến phòng số ba."
Dù phòng đó không thuộc phạm vi công việc của cô nhưng cô vẫn tuân theo mệnh lệnh của ông chủ.
Cô lấy rượu mà anh Trần nhắc rồi đi thẳng vào phòng.
Cửa phòng hé mở, cô gõ cửa khi nghe thấy tiếng trả lời liền đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy vài người ngồi bên trong, cô gần như tối sầm đi.
Hóa ra thống đốc Đoạn đang ở đây.
Tô Đạt thấy cô đi vào, anh ta mỉm cười vẫy tay: "Em gái, là em đưa tới sao?"
Ninh Gia nghe được xưng hô này, ánh mắt cô tối sầm lại.
Đoạn Tuân ngồi bên cạnh buồn bực nói: "Ai bảo cậu gọi cô ấy là em gái?"
Tô Đạt mặt dày nói: "Em gái cậu cũng là em gái chúng tôi."
Đoạn Tuân cười như không cười, anh hừ lạnh một tiếng.
Anh muốn nói cái gì, Tô Đạt đều biết nhưng anh ta không dám khịt mũi như vậy, anh ta xoa xoa mũi chịu thua: "Được rồi được rồi, không gọi không gọi. Cậu vừa tìm thấy người em gái thất lạc của mình, cho nên với tư cách là một người anh trai, cậu chiếm hữu hơn một chút, tôi hiểu tôi hiểu."
Ninh Gia: "…" Cái quái gì vậy?
Tô Đạt lại vẫy tay với cô: "Lần trước ở lễ hội âm nhạc, khi nhìn thấy Sin Thần đưa em về nhà, tôi còn tưởng cậu ấy là sao đỏ luân cây vạn tuế nở hoa. Không ngờ hóa ra em chính là em gái thất lạc từ lâu của cậu ấy. Tôi nói tại sao cậu ấy lại để em chạm vào người mà không ai có thể chạm vào? Thì ra là vậy. "
Ninh Gia chớp mắt, vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi trong góc sôpha, cô nói cô giống em gái thất lạc của anh, sao giờ lại thành em gái ruột của anh?
Thống đốc Đoạn, người vui lòng đừng sửa kịch bản được không?
Cô thở phào nhẹ nhõm, đặt chai rượu xuống rồi xoa xoa trán nói: "Các người cứ từ từ uống đi, tôi ra ngoài trước."
"Đợi đã…" Tô Đạt ngăn cô lại: "Anh trai em, người mà em đã nhiều năm không gặp đang ở đây. Đây không phải là thời điểm thích hợp để ôn lại chuyện cũ sao? Sao em vội vàng rời đi vậy?"
Ninh Gia nói: "Tôi phải làm việc."
Tô Đạt: "Chúng tôi đã nói với anh Trần rồi đêm nay em sẽ phục vụ độc quyền tại phòng của chúng tôi. Tất nhiên, vì em là em gái của Sin Thần nên em không cần phải phục vụ hay làm bất cứ thứ gì tương tự, chỉ cần ngồi đây chờ tan làm là được."
Ninh Gia nhìn Đoạn Tuân, đối phương đương nhiên là gật đầu.
Tô Đạt nói thêm: "Sin Thần nói em tự mình nuôi mình. Ý tưởng này rất đáng ngưỡng mộ, từ nay về sau tối nào chúng tôi cũng sẽ đến đây uống rượu ủng hộ công việc của em."
Ngày nào cũng đến? Ninh Gia suy sụp hỏi: "Buổi tối không có việc gì làm sao?"
Tô Đạt nghiêm túc nói: "Uống rượu, đi club là việc chính của chúng tôi."
Ninh Gia cảm thấy mình không giữ được công việc này lâu dài, cô oán hận trừng mắt nhìn thống đốc Đoạn.
Đoạn Tuân nhắm mắt làm ngơ trước sự oán giận của cô, anh đứng dậy nói ngắn gọn: "Ngồi đây."
Ninh Gia nghĩ bây giờ cô ra ngoài có lẽ không thích hợp, anh Trần sẽ cho rằng cô đắc tội với những vị Phật khổng lồ này.
Cô đành phải đi tới ngồi xuống, trong khi Đoạn Tuân xếp ba người kia thành một đống họ ngồi cùng một hàng, nhưng ở giữa vẫn còn có một chỗ trống.
Những người đó chen chúc nhau không giận dữ mà còn cười đùa.
Tô Đạt lấy bài ra nói với Ninh Gia: "Em gái Ninh, em có thể tự chơi không, chúng tôi uống ít rượu chơi bài, nên chúng tôi sẽ không mang em đi cùng để tránh em lạc lối."
Ninh Gia trợn mắt không nói nên lời, tôi còn là chị Lâm.
Nhưng cô thực sự không biết chơi bài, cô nhân cơ hội này nheo mắt ngủ một lát.
Cứ như vậy, không bao lâu cô đã ngủ mất, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô mơ hồ cảm thấy cả phòng đều yên tĩnh, cô tưởng mọi người đã rời đi nhưng khi tỉnh dậy cô thấy bốn người vẫn ngồi trên sôpha đánh bài, bọn họ đều nín thở không nói một lời nào, trên trán A Thản, Tiểu Phi và Tô Đạt đều có rất nhiều giấy ghi chú có lẽ đó là hình phạt cho kẻ thua cuộc, nhưng trên mặt Đoạn Tuân rất sạch sẽ.
Đúng vậy, đầu óc của thống đốc Đoạn rất xảo trá, làm sao họ có thể đánh bại anh?
Cô chỉ không ngờ một ban nhạc rock lại trẻ con như vậy.