Tô Đạt thích thú nháy mắt: "Chiều nay không phải em giúp chúng tôi canh lều sao?"
Ninh Gia trong lòng nói cô được ăn uống đầy đủ, người canh giữ kỳ thực chính là Đoạn Tuân.
Cô chợt nhớ đến hành vi của Đoạn Tuân lúc chiều nên bất giác nhìn anh.
Vậy là chiều nay anh thực sự đang làm tròn bổn phận của một cận thần?
Đoạn Tuân chú ý đến ánh mắt của cô, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, người giúp chúng tôi canh lều suốt buổi chiều, cảm ơn người đã vất vả."
Ninh Gia: "…"
Tô Đạt cười nói: "Em xem Sin Thần đã lên tiếng rồi, đến đây đưa Alipay cho tôi."
Ninh Gia áy náy đưa điện thoại của mình nhìn Tô Đạt chuyển tiền.
Cô cảm thấy như mình đang lừa hàng ngàn tệ.
Hơn nữa, cô đang lừa dối ban nhạc Hell, nếu người ta phát hiện chắc chắn sẽ nói cô là kẻ hèn nhát.
Nhưng khi cô nghĩ Sin Thần là thống đốc Đoạn, điều đó không còn quan trọng nữa.
Hơn nữa, anh vẫn đắm chìm trong tính cách thống đốc của kiếp trước, không thể tự giải thoát, anh phải bày tỏ lòng trung thành với cựu công chúa của mình bằng những lời lẽ chính đáng, cô cảm thấy không còn gì quan trọng nữa.
Không ngờ trên đời này vẫn có người sẵn sàng làm thái giám mãi mãi.
Chẳng lẽ trong cuộc đời anh...
Cô lén nhìn xuống phía dưới anh, vì anh mặc quần jean nên không nhìn thấy được gì. Ngược lại, bản thân cô cũng bị kích động bởi những suy nghĩ tồi tệ của mình.
Họ ra khỏi công viên Tân Giang đã hơn mười giờ, xe buýt về nhà ngang đã dừng lại, Ninh Gia vẫy tay chào vài người đã lấy xe máy, còn cô chuẩn bị bắt taxi bên đường.
"Công chúa, người đang làm gì vậy?" Đoạn Tuân hỏi.
Ninh Gia giật mình, suýt chút nữa nhảy lên che miệng, cũng may thanh âm của anh không lớn xung quanh lại ồn ào xe cộ nên ba người còn lại không chú ý tới.
Hình như Tô Đạt nhớ ra điều gì đó, anh ta lấy xe máy ra cười với cô: "Trợ lý nhỏ, bây giờ rất khó bắt xe buýt để tôi đưa em về?"
Ninh Gia xua tay liên tục: "Không, tôi đi taxi."
"Đi taxi?" Giọng nói u ám của Đoạn Tuân vang lên: "Năm nay ở thành phố này có hai vụ án về những cô gái độc thân bị cưỡиɠ ɧϊếp và sát hại khi đang đi taxi vào ban đêm. Người có chắc mình muốn đi taxi không?"
Chắc là trời sinh anh có chút phiền phức có năng lực hù dọa người khác, lời này vừa ra khỏi miệng anh, không chỉ Ninh Gia mà cả ba người đàn ông trưởng thành cũng run lên vì sợ.
Tô Đạt cười nhẹ: "Đúng đúng, cô gái đơn thuần như em dễ bị nhắm tới nhất, tôi đưa em về."
Ninh Gia còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Tuân đã đưa tay về phía anh ta: "Đưa tôi."
"Cái gì?"
"Mũ bảo hiểm."
"Để làm gì?"
"Cứ đưa nó cho tôi."
Tô Đạt không biết tại sao, nhưng anh ta vẫn thành thật đưa mũ bảo hiểm cho anh.
Đoạn Tuân cầm lấy anh tiến lên một bước, vươn tay định đội lên cho Ninh Gia nhưng giữa chừng dừng lại, anh quay người lấy chiếc mũ bảo hiểm màu đen từ trong xe ra đưa cho cô: "Của người."
"A?" Ninh Gia không biết ý anh là gì, anh muốn cô lên xe của Tô Đạt sao?
Đoạn Tuân đội mũ bảo hiểm của Tô Đạt lên cho mình, sau đó nói: "Đội đi, ta đưa người về."
Ninh Gia phản ứng lại cô nghe lời đội nó lên.
Đoạn Tuân gác đôi chân dài lên xe mô tô ngồi xuống, gật đầu nói ngắn gọn với cô: "Lên xe."
Ninh Gia sửng sốt cô cứng đờ tại chỗ nhất thời không nhúc nhích.
Đoạn Tuân liếc nhìn cô: "Muốn ta giúp người sao?"
Ninh Gia sửng sốt, cô nhìn ba người còn lại như nhìn ma, sợ anh thật sự sẽ giúp cô như giúp người ta lên xe hoa trong nhà ở kiếp trước nên cô nhanh chóng bước về phía trước hai bước rồi ngồi lên ghế sau xe máy.
"Được rồi, ngồi yên." Đoạn Tuân khởi động xe, giữa tiếng động cơ xe máy, anh nói: "Bắt đầu!"
Ninh Gia: "…"
Ba người còn lại của nhóm Hell: "???"
Chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra vậy!
Ba người mở to mắt nhìn Sin Thần chưa từng cho bất kỳ ai chạm vào, bây giờ đang chở cô gái phóng xe đi.
Tô Đạt dụi mắt: "Trời ơi, tôi có nhìn lầm không?"
A Thản vỗ vai anh ta: "Anh, anh không nhìn lầm đâu."
Tô Đạt: "Vậy rốt cuộc là sai cái gì?"
Tiểu Phi: "…Không lẽ Sin Thần bị động kinh?"
"Anh đã bao giờ thấy cậu ấy lên cơn như vậy chưa?"
"Kỳ thật không có."
Tô Đạt chỉ chiếc xe máy biến mất nói với vẻ mặt căm giận: "Ai trong chúng ta đã từng được phép ngồi trên chiếc xe đó? Vừa rồi tôi quàng tay qua vai cậu ấy, cậu ấy còn đưa mắt đuổi gϊếŧ tôi. Nhưng bây giờ, cậu ấy không chỉ để một người phụ nữ ngồi trên xe máy của mình mà còn cho phép người ta ôm eo cậu ấy."
A Thản im lặng một lúc, đau xót nói: "Chúng ta có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Có lẽ cây tình yêu của Sin Thần cuối cùng cũng nở hoa rồi, chúng ta khỏi phải lo lắng về việc anh ấy còn trinh nữa."
Tô Đạt quay lại vẻ mặt đờ đẫn nhìn anh ta: "Cậu nói vậy, tôi càng cảm thấy tệ hơn."