Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Đầu Của Đốc Chủ

Chương 122: Ngoại truyện

« Chương Trước
Ngoại truyện ngắn…

Đêm tân hôn, sau trận mây mưa, hai người tựa vào nhau trò chuyện.

Cuối cùng Ninh Gia cũng nhớ ra, hỏi anh: "Đúng rồi, anh bắt đầu thích em từ khi nào?"

Đoạn Tuân, lúc đó đang ở hiền nhân, lười biếng trả lời: "Khó mà nói."

Ninh Gia kinh ngạc: "Từ khi nào anh thích em, anh cũng không biết sao?"

Đoạn Tuân thản nhiên nói: "Trước đây anh chưa từng có kinh nghiệm thích người khác, sao có thể biết rõ được?"

Bỗng nhiên Ninh Gia tò mò về chuyện này, cô đẩy anh ra: "Vậy em giúp anh suy nghĩ một chút." Cô nhớ lại sự tương tác giữa hai người sau khi họ gặp nhau ở kiếp này: "Có phải vì anh quá sốc khi thấy em khiêu vũ trong cuộc thi tài năng không?"

Đoạn Tuân nhìn thoáng qua nói: "Kiếp trước anh đã từng thấy em khiêu vũ rồi, có gì phải ngạc nhiên? Nhưng chắc chắn là sớm hơn."

Ninh Gia nghĩ lúc trước anh nhìn thấy cô đoạt giải còn nhìn thấy cô khiêu vũ vào sáng sớm. Cô cong môi hỏi: "Có phải anh thấy em làm việc chăm chỉ trong quán bar nên cảm động trước đức tính tự chủ xuất sắc của em không?"

Đoạn Tuân cười gượng hai tiếng: "Một công chúa chạy tới bưng trà rượu cho ai đó, anh đã kiềm chế không đưa em ra khỏi đó, còn cảm động?"

"…" Ninh Gia hếch mũi lên, rêи ɾỉ: "Vậy thì khi nào? Chẳng lẽ là lần đầu tiên anh nhìn thấy em, bởi vì sự an bài của ông trời nên đã yêu em?"

Đoạn Tuân suy nghĩ một chút: "Hình như không phải vậy."

Ninh Gia im lặng một lát, đột nhiên cô mở to hai mắt: "Vậy là do kiếp trước anh thấy em vì nước mà chết, nên động lòng sao?" Nói xong, cô cố ý nhìn phía dưới anh nói: "Vậy ra thống đốc Đoạn, kiếp trước không phải là một người đàn ông thực sự đã bị vị công chúa này khiến cho động tâm?"

Đoạn Tuân nghiêng đầu nhìn cô, cười nham hiểm, lật người đè cô xuống: "Không phải đàn ông?!"

Anh thật sự không biết mình đã yêu công chúa từ khi nào.

Có lẽ đó là khi anh đi ngang qua cô trong cung điện vào một buổi chiều.

Có lẽ đó là lúc đâu xuân, anh nhảy lên bức tường vô tình nhìn thấy cô đang khiêu vũ.

Hoặc có thể là trước đó, khi anh còn nhỏ bị thái giám đánh, cô là nàng công chúa nhỏ mặc váy màu vàng ngỗng kịp thời xuất hiện để cứu anh.

Tóm lại chắc là lúc anh chưa biết yêu.

Nhưng tại sao điều này lại quan trọng?

Dù sao, trong hai kiếp cộng lại, anh chỉ yêu một người.

Cô là công chúa vĩnh cửu của anh và anh sẵn sàng làm người hầu của cô.
« Chương Trước