Chương 10
Triệu Trạch Duệ đang muốn ra ngoài, Diệp Hiểu Hàm không muốn, lập tức ôm lấy anh từ sau lưng.
“Chú là đồ tồi, chú nhất định phải làm tổn tương cháu sao?” Diệp Hiểu Hàm ôm chặt lấy anh. “Nếu như không phải đã trải qua những thứ này, có phải chú sẽ vĩnh viễn không nói cho cháu biết không?”
Triệu Trạch Duệ cau mày, đúng là anh có tính như vậy.
“Trong lòng chú cháu không có chút chỗ đứng nào sao? Không phải vì chú lo lắng mới chú ý an toàn của cháu sao?” Diệp Hiểu Hàm lại khóc, cô phát hiện gần đây mình rất thích khóc. “Chú biết không? Vì chú, cháu trở nên không giống cháu chút nào.”
Tim của anh cũng vì lời nói của cô mà rung động.
“Trước đây cháu sẽ không khóc vì bất kỳ người nào, nhưng trong khoảng thời gian này, vì chú, vì chú không để ý đến, vì chú không hiểu, cháu khóc, vì chú ở cùng một chỗ với người khác, cháu khóc, vì sợ chú gặp nguy hiểm, cháu khóc. Cháu cũng không biết cháu lại có nhiều nước mắt như vậy, chẳng lẽ chú không thể đáp lại cháu sao?”
Cô đang sợ, không lúc nào cô sợ như lúc này, cô sợ mình sẽ mất đi anh, vì anh không cho cô bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Triệu Trạch Duệ im lặng thật lâu, mới nói. “Cô không nên phí thời gian vào tôi, tôi là người xấu, cho đến bây giờ cũng chưa từng là người tốt, cô cần gì phải ở bên cạnh tôi?”
Anh đã làm những chuyện cô vĩnh viễn cũng không thể biết, nhưng ít ra thì cô cũng biết, anh có thể làm chuyện xấu trong mắt người bình thường, anh như vậy là người xấu, cô có thể đồng ý ở bên cạnh anh sao?
“Cháu không ngại!” Diệp Hiểu Hàm vẫn tựa lên lưng anh, cô như cảm thấy trong giọng nói của anh tràn ngập vẻ bi thương và bất đắc dĩ.
“Ngược lại, cháu cảm thấy chú như vậy rất phong cách!” Diệp Hiểu Hàm đi đến trước mặt anh, đưa tay ôm lấy mặt anh. “Chú biết không? Cháu xem rất nhiều phim, dù cháu vẫn luôn cho rằng trong đó chỉ vì quay phim, nhưng hôm nay chú đã để cháu thấy cái gì là chân thật. Chú không phải người xấu, cháu hiểu, những người kia mới đúng là người xấu, chú mới có thể đối xử với bọn họ như vậy.”
Triệu Trạch Duệ nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt ngoài trừ vẻ bi thương hiện hữu, còn có sự đồng tình và trìu mến sâu sắc.
“Cho dù là vậy, cô cũng có thể thấy chúng ta không giống nhau.”
Diệp Hiểu Hàm bĩu môi. “Không có gì không giống nhau, cháu thích chú, cháu yêu chú, chỉ cần hiểu như vậy là được.”
“Hàm Hàm, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi và cô không hợp, tôi lớn hơn cô rất nhiều, tôi còn có thể làm ba cô.” Triệu Trạch Duệ nói với cô rất nhiều lần, chẳng lẽ cô còn không hiểu?
Diệp Hiểu Hàm ôm lấy anh. “Tuổi căn bản không phải là vấn đề, chú lớn hơn cháu thì sao? Cũng không có luật như vậy, cháu yêu chú là được.”
Triệu Trạch Duệ vẫn muốn đẩy cô ra. “Không được, cô không để ý nhưng tôi ngại.”
Cô không cho phép anh cự tuyệt cô, cô sắp không chịu nổi rồi, cô thích anh như vậy, tại sao anh lại luôn đẩy cô ra? Huống hồ bây giờ cô cũng không kém hơn người khác, sẽ không để ý đến thân phận của anh, như vậy còn chưa đủ sao?
Cô nhón chân hôn lên môi anh, học bộ dạng hôn cô lần đầu tiên của anh.
Triệu Trạch Duệ ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ Diệp Hiểu Hàm lại có thể làm ra hành động như vậy.
Kỹ thuật hôn của Diệp Hiểu Hàm còn rất non nớt, hoàn toàn không ra hồn, lại dễ dàng nâng lên cảm giác của anh, anh vốn có thể đẩy cô ra, nhưng giờ phút này anh lại có thể không nghĩ đến chuyện đó.
Anh biết mình có tình cảm với Diệp Hiểu Hàm, nhưng anh vẫn luôn không muốn thừa nhận, vì anh không nên yêu cô. Nhưng bây giờ tay chân anh như cứng lại, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể đứng đó cho cô hôn mình.
Diệp Hiểu Hàm biết kỹ thuật hôn của mình rất kém cỏi, thỉnh thoảng cô lại mở mắt nhìn anh, mà vẻ mặt anh vẫn như vậy, nhìn cô, cô buông anh ra, níu chặt lất quần áo anh, khổ sở hỏi anh. “Không lẽ cháu kém như vậy?”
Triệu Trạch Duệ có chút buồn cười, tại sao cô lại muốn hỏi như vậy? Cô muốn anh trả lời thế nào? Trả lời kém? Đối tượng nụ hôn đầu của cô là anh, cô không biết hôn, chẳng phải là đang nói anh dạy không tốt sao? Nhưng có lẽ có thể trả lời ở một góc độ khác.
“Cô rất tốt, là tôi không tốt!” Triệu Trạch Duệ trả lời.
Diệp Hiểu hàm vẫn luôn buồn bực, tại sao anh lại luôn không trả lời vấn đề của cô một cách chính diện?
Cô cũng nhịn thật lâu, cô yêu anh, thứ vốn nên có cũng không có, cô phát hiện mình luôn để hiện ra những mặt không tốt của của mình ở trước mặt anh, nào là ghen tỵ, nhỏ mọn, cái gì cùng không tốt, cho nên anh mới không yêu cô sao?
Tuổi tác chỉ là cớ của anh mà thôi, cô không tin chút nào.
Diệp Hiểu Hàm vòng tay ôm chặt cổ anh. “Cháu mặc kệ chú có ý kiến gì, cũng không biết hiện tại chú yêu cháu hay không, dù sao cháu yêu, vậy cháu cũng không định rời khỏi chú.” Nói xong cô lại hôn anh, có lẽ có kinh nghiệm từ hai lần trước, cô rất hiểu làm sao để lợi dụng ưu điểm của mình, cả người cô đều dựa lên người Triệu Trạch Duệ.
Triệu Trạch Duệ hít một hơi, cô không biết là…
Cô biết Triệu Trạch Duệ sẽ không đẩy cô ra cũng sẽ không chủ động, cho nên cô từng bước ép mục tiêu lùi về phía sau, quả nhiên, không được mấy bước, hai người đã cũng ngã lên giường.
Cô đè lên người anh, nói như thật: “Tối hôm nay, cháu tuyệt đối không để chú chạy ra khỏi đây.”
Triệu Trạch Duệ không quan tâm đến lời của cô, chuyện này hoàn toàn không tạo được uy hϊếp với anh.
“Hàm Hàm, chúng ta không thể như vậy.” Dù anh cũng có chút cảm giác, nhưng cũng không thể nói là anh thật sự có thể làm vậy.
Diệp Hiểu Hàm vừa đè ép anh, vừa ôm chặt cổ anh, khiến giữa thân thể hai người không có chút kẽ hở nào.
“Không có gì là không thể.”
Cô hôn lên môi anh, trêu đưa môi anh, cô biết anh sẽ không mở miệng, cho nên cô liên tục chiến đấu, cho đến cổ anh, chiếc lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cổ anh, khiến cảm giác toàn thân anh như thức tỉnh, nhất là phần bụng dưới của anh.
“Ham Hàm…” Anh phát hiện mình không hy vọng, giống như rồi, anh vẫn không muốn để cô rời đi.
Thân thể của anh không lừa được bất kỳ người nào, anh muốn cô là thật, huống chi anh chỉ không muốn thừa nhận mình thích Diệp Hiểu Hàm mà thôi, không nói mình không thích, nhưng anh thật sự có thể như vậy không? Cô dám cảm đoan sau này sẽ không hối hận.
Anh nhắm mắt lại, không biết là đang hưởng thụ hay đang suy nghĩ.
“Thoái mái không?” Diệp Hiểu Hàm thừa lúc rảnh hỏi anh, cô không biết biểu hiện đó của anh là thoải mái hay không, hiện tại anh vừa nhắm mắt vừa cau mày.
Triệu Trạch Duệ sẽ không thừa nhận.
Diệp Hiểu Hàm cởϊ áσ của anh xuống, nhìn những vết sẹo trên ngực anh.
“Những vết thương này còn đau không?”
Triệu Trạch Duệ mở mắt nhìn cô, trong ánh mắt có đầy vẻ phức tạp, nhưng vết thương đó là những chiến tích trong những năm này của anh, mỗi lần đều có nhiều hoặc ít vết thương, nhưng không có gì đáng ngại, anh cũng chưa để ý đến nó bao giờ, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy như vậy sẽ dọa cô.
Diệp Hiểu Hàm không bị dọa, cô ngồi lên hông anh, cúi thấp người nhẹ nhàng hôn lên mỗi vết thương.
Triệu Trạch Duệ chỉ có thể ngạc nhiên, vì người bình thường sẽ không thể chạm vào những vết sẹo xấu xí như thế được.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Hàm Hàm, em không cần làm vậy.”
Diệp Hiểu Hàm đẩy tay anh ra. “Em không sợ, anh lấy làm vẻ vang vì những vết thương này đúng không?”
“Em…” Anh kinh ngạc, cô lại có thể những suy nghĩ trong lòng anh.
Diệp Hiểu Hàm muốn đưa tay cởϊ qυầи của anh, lại phát hiện tay mình có chút run rẩy, cô không dám.
Triệu Trạch Duệ đã không còn có ý muốn đẩy cô ra, bụng dưới của anh cũng đã vì cô mà dâng cao.
“Sao vậy?” Anh cười khẽ, mặc dù bụng dưới của mình dâng cao, nhưng nếu có muốn dừng thì vẫn còn kịp.
Diệp Hiểu Hàm ngẩng đầu nhìn anh, anh cho là cô sẽ hỏi sau này có thể chịu trách nhiệm hay không, nhưng cô lại nói ra lời kinh người.
“Thật ra thì em không làm gì sau đó, em chỉ muốn hôn anh, em chỉ biết cái này.” Dù cô biết làm chuyện như vậy thì phải cởi hết quần áo, nhưng sau đó làm gì thì cô không biết.
Triệu Trạch Duệ sửng sốt, sau đó bật cười, cô gái này có phải đáng yêu như vậy hay không?
“Nếu không biết thì cũng không nên làm chuyện như vậy, đứng lên đi!” Triệu Trạch Duệ ngồi dậy, nhưng cô vẫn ngồi trên đùi anh.
Mặc dù tư thế này của cô khiến chỗ tư mật của cô tiếp xúc trực tiếp đến bụng dưới của anh, nhưng anh cũng không thể ép buộc cô! Anh có chút khó chịu hơi di chuyển xuống, có gắng kéo dài khoảng cách của hai người ra.
Nhưng cô không hiểu, ngược lại còn cho rằng anh muốn cách xa cô, cô ôm lấy cô anh.
“Không cho đi! Tối nay anh thuộc về em!”
Triệu Trạch Duệ yên lặng nhìn cô. “Em biết hậu quả của việc tiếp tục sao? Chẳng lẽ em không sợ anh sẽ không chịu trách nhiệm với em sao?”
Diệp Hiểu Hàm lắc đầu. “Em không sợ, vì em yêu anh!”