Chương 12
Mặc kệ câu trả lời đó như thế nào, Hạ Giai Ngôn cũng sẽ không tiếp tục hẹn Lục Tiệp ăn cơm nữa, chứ nói chi là tìm Lục Tiệp để nói rõ mối quan hệ của bọn họ lúc này. Từ khi giúp đỡ thu xếp vụ Tiễn Anh xong, anh cũng không chủ động liên lạc với Hạ Giai Ngôn, cô cũng chỉ gặp anh ở trường học mà thôi, thật sự không phát sinh bất cứ sự việc đặc biệt nào khác.
Đài truyền hình gần đây đang chiếu một bộ phim dài tập khá hay, chỉ cần không tăng ca, cho dù Hạ Giai Ngôn có bận việc gì cũng sẽ gác lại ngồi vào ghế trong phòng khách xem cho xong hai tập phim đó.
Lúc Hạ Giai Mặc gọi cho cô, nội dung phim đang diễn biến hết sức gây cấn, Hạ Giai Ngôn vẫn không chịu rời mắt, hiển thị người gọi cũng không thèm nhìn đã nghe máy. Giọng điệu cô có chút nhẹ nhàng, Hạ Giai Mặc hỏi: “ Em đang bận hả?”
Nhận ra đấy là giọng của Hạ Giai Mặc, Hạ Giai Ngôn bình thường trở lại: “ Không ạ, đang xem phim truyền hình thôi.”
Hạ Giai Mặc hỏi cô khi nào thì bắt đầu kì nghỉ đông, nếu mọi người có thể sắp xếp thời gian trùng nhau, như vậy cả nhà có thể cùng nhau đi du lịch một chuyến. Cô đề nghị nên bắt đầu vào cuối tháng, Hạ Giai Mặc cũng tán thành ý kiến đó.
Sau khi quyết định thời gian xong, bọn họ nấu cháo điện thoại thêm một lúc. Nói đến việc thay đổi vị trí công tác của cô, Hạ Giai Mặc có chút lo lắng : “ Công việc có thuận lợi không? Mấy người bên CD có làm khó dễ gì em không?”
Đề cập đến chức vụ mới của mình, Hạ Giai Ngôn lập tức đưa tay ấn ấn thái dương.
Nữa tháng trước, Hạ Giai Ngôn bị điều đến bộ phận ý tưởng, thay thế cho Phỉ Phỉ đang mang thai, tạm thời đảm nhiện chức trợ lý giám đốc bộ phận ý tưởng. Tuy nói cô từ một nhân viên trong một bộ phận chủ lực trở thành trợ lý giám đốc, thoạt nghe giống như bị giáng chức, nhưng trên thực tế đây là chuyện tốt muốn cầu cũng chẳng được. Bộ phận ý tưởng vốn là linh hồn của một công ty quảng cáo, ngoài ra giám đốc bộ phận ý tưởng còn là nhân vật quan trọng của công ty, đi theo bên cạnh giám đốc ý tưởng, cho dù chỉ là bưng trà rót nước cũng sẽ có cơ hội học hỏi được nhiều điều, nếu may mắn được giám đốc dìu dắt, khẳng định tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạng. Rất nhiều đồng nghiệp đều không hiểu, vì sao chuyện tốt đẹp này lại có thể rơi vào đầu Hạ Giai Ngôn cơ chứ.
Người cảm thấy khó hiểu nhất vẫn là Hạ Giai Ngôn. Cô từng hỏi đồng nghiệp bộ phận nhân sự, nhưng họ chỉ nói, là ý của cấp trên, có thể là do cuối năm nên không thích hợp tuyển thêm người mới. Sau khi bị điều đến bộ phận ý tưởng, Lê Thiệu Trì chưa từng giải thích nguyên nhân với cô, và cô cũng chẳng dám vì chuyện cỏn con này mà làm phiền đến cái người bận rộn đến mức hận không thể biến hai mươi tư tiếng mỗi ngày thành bốn mươi tám tiếng để sử dụng.
Bộ phận khách hàng và bộ phận ý tưởng thuộc hai phong cách khác nhau, lúc đầu Hạ Giai Ngôn thật sự cảm thấy không quen, không ít lần cô bị Lê Thiệu Trì mắng, nhưng mắng thì mắng, cô giống như được anh khai thông đầu óc vậy, xử lý việc lớn việc nhỏ từng chút thành thục hơn. Công việc muốn cô xử lý vừa nhiều vừa đa dạng, đáng thương nhất là tăng ca như cơm bữa, bận đến nổi chỉ có thể ăn cơm hộp nguội mà thôi. Khi nào cảm thấy sức cùng lực kiệt, cô sẽ co người ngồi trên ghế, không biết tốt xấu lôi cấp trên bộ phận ý tưởng của mình ra rủa thầm một trận.
Điều khiến Hạ Giai Ngôn cảm thấy an ủi nhất là, đồng nghiệp bộ phận ý tưởng đoàn kết hơn rất nhiều so với bộ phận khách hàng, có lẽ bọn họ không cần vì lợi ích cá nhân mà cướp đơn đặt hàng, cho nên ở chung với nhau rất hòa hợp.
Không muốn người nhà phải lo lắng, Hạ Giai Ngôn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cũng có chút mệt, nhưng giám đốc là người rất tốt.”
Hạ Giai Mặc lại dặn dò cô thêm vài câu, sau vài câu nói. Hạ Giai Ngôn cảm thấy anh mình có chuyện gì đó khó nói, vì thế chủ động hỏi anh. Anh do dự nói: “ Lần trước em nói sẽ nói chuyện với Lục Tiệp, kết quả thế nào rồi?”
Nghe thấy tên Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn lại ấn ấn nhẹ thái dương, cô nói với Hạ Giai Mặc rằng: “ Vẫn chưa nói.”
“Hối hận à?” Hạ Giai Mặc sớm đoán được đáp án này.
“Không phải!” Hạ Giai Ngôn giải thích: “ Gần đây anh ấy không có đến tìm em nữa, chúng em cũng rất ít khi chạm mặt nhau, em chẳng thể vô duyên vô cớ kêu người ta đến, sau đó nói với anh ấy, chuyện chúng ta chẳng thể nào nữa đâu, anh đừng hi vọng nữa.”
Hạ Giai Mặc cười nhẹ. Đại khái anh có thể đoán được em gái mình đang nghĩ gì, tuy rằng Hạ Giai Ngôn không muốn phát sinh tình cảm vượt qua giới hạn bạn bè với Lục Tiệp, nhưng nếu bắt cô cả đời này không được qua lại với Lục Tiệp nữa, chắn hẳn cô sẽ không nỡ. Nếu Lục Tiệp ngừng lại những hành động khiến cô hiểu lầm, có thể cô sẽ thả lỏng cảnh giác xuống, tiếp tục duy trì qua lại với Lục Tiệp. Mà hiểu biết của Lục Tiệp về Hạ Giai Ngôn càng không thể ít hơn mình, thế nên Hạ Giai Mặc đoán chắc rằng, Lục Tiệp đang đánh đòn phủ đầu, chủ động giữ khoảng cách với cô, để tránh cô chủ động mở miệng vạch rõ ranh giới với cậu ta. Là người trong cuộc, có lẽ Hạ Giai Ngôn hẳn vẫn đang lạc trong sương mù, nhưng kẻ ngoài cuộc như anh đã thấy rõ rành rành rồi.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Hạ Giai Mặc lại nhớ đến chuyện lúc xưa. Khi còn học đại học, quan hệ của anh và Lục Tiệp vô cùng tốt, Lục Tiệp là một người có lý tưởng, Hạ Giai Mặc đã sớm được nghe cậu ta nói qua về kế hoạch của bản thân trong vài năm tới. Lục Tiệp chắn chắn sẽ ra nước ngoài, điều này có nghĩa là Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn sẽ phải chia cắt mỗi người một nơi. Yêu xa có biết bao điều trắc trở, so với bất cứ ai Hạ Giai Mặc càng hiểu rõ điều này, là một người anh trai anh không thể trơ mắt nhìn Hạ Giai Ngôn và cậu ta bắt đầu. Hạ Giai Ngôn cũng chẳng phải loại con gái ngang tàng bướng bỉnh, ban đầu Hạ Giai Mặc vô cùng tự tin có thể thuyết phục được cô chia tay với Lục Tiệp, nhưng lúc này cô lại kiên quyết muốn ở cùng một chỗ với Lục Tiệp, dù anh đã nói hết nước hết cái vẫn không lay động cô được nữa phần.
Sự thật chứng minh rằng, Hạ Giai Ngôn không yêu đuối như trong suy nghĩ của anh, thời điểm Lục Tiệp ra ngước ngoài cũng là thời kì yêu đương cuồng nhiệt nhất của hai người bọn họ, mặc dù như vậy, cô vẫn không khóc cũng chẳng nháo, sau đó tiếp tục quay lại trường chăm chỉ học tập. Trong mong đến kì nghỉ đông và nghỉ hè, cô mặc kệ ba mẹ phản đối, một mình vượt qua biển cả nghìn trùng đến nước Anh xa xôi để gặp cậu ta.
Dù thế nào Hạ Giai mặc cũng không ngờ được, cuối cùng bọn họ lại có thể chia tay, còn dứt khoát như vậy. Tám năm trước, tuy rằng anh có can thiệp chuyện tình cảm của Hạ Giai Ngôn, nhưng vẫn không thể bảo vệ cô tránh khỏi tổn thương. Tám năm sau, anh quyết định không nhúng tay vào, nên quay lại có thể sẽ quay lại thôi, còn nếu chia ly chắc chắn sẽ phải chia ly, hết thảy mọi chuyện đành thuận theo tự nhiên thôi.
Trong lòng có muôn ngàn lo lắng, Hạ Giai Mặc không biết nên nói điều gì, vì thế đành trầm mặc. Hạ Giai Ngôn còn đang xem phim trên tivi, không đợi anh lên tiếng cô đã nói:" Nếu không còn việc gì nữa thì em cúp máy đây ạ, phim đang tới khúc hấp dẫn!"
Hạ Giai Mặc "Ừm", dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi cúp điện thoại.
Xem phim và ngủ là hai phương thức xả stress hiệu quả của Hạ Giai Ngôn, làm việc căng thẳng mỗi ngày như vậy, tivi và giường trong nhà trở thành người bạn đời tuyệt vời nhất của cô. Cô còn ôm mộng ảo tưởng rằng, nếu văn phòng cũng có hai người bạn tuyệt vời này thì thật tốt biết mấy, như vậy cô không cần phải đối diện với chồng chồng văn kiện và bản thiết kết được chất cao như ngọn núi nhỏ. Đang lúc Hạ Giai Ngôn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của chính mình thì điện thoại nội bộ reo lên. Cô theo bản năng ngồi thẳng lưng, sau đó mới nghe máy.
Hạ Giai Ngôn bị Lê Thiệu trì mời vào phòng của giám đốc, trước khi vào cửa cô nhìn đồng hồ, đã gần giờ tan tầm, xem ra đêm nay lại chạy không khỏi vận mệnh phải tăng ca. Nào ngờ Lê Thiệu Trì không ủy nhiệm công việc cho cô, ngược lại giọng điệu khẩn khoản nói: " Có thể giúp tôi một việc không?"
Trải qua sự dạy dỗ đẫm máu của Quan Mộ Hân, Hạ Giai Ngôn từ lâu đã hiểu sâu sắc tính nghiêm trọng của việc có quan hệ bất chính với cấp trên. Nhưng cô ko thể từ chối, cũng không dám từ chối: " Tôi sẽ cố hết sức."
Lê Thiệu Trì lấy ra một tấm thẻ từ trong ngăn kéo, sau đó đưa cho Hạ Giai Ngôn nói: " Bảo mẫu của con tôi có việc gấp phải về quê, mà tôi phải đợi mở hội nghị trực truyến với cấp trên của công ty ở nước ngoài, có khả năng sẽ kéo dài đến khuya. Tôi muốn nhờ cô chăm sóc cho nó một buổi tối, sáng mai thay tôi đưa nó đến nhà trẻ, sau đó tôi sẽ cho cô nghỉ thêm một ngày."
Tấm thẻ kia là thẻ đưa đón, trên mặt có tên họ, lớp và ảnh chụp của cậu bé. Hạ Giai Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng tròn, trong lòng dâng lên tư vị lạ thường.
"Nếu cô không có vấn đề gì nữa, tôi sẽ gọi điện thông báo với bên nhà trẻ một tiếng." Lê Thiệu Trì nói.
"Vâng ạ" Hạ Giai Ngôn đáp lời anh.
Vì tránh giờ cao điểm lúc tan tầm, Lê Thiệu Trì cho Hạ Giai Ngôn tan ca trước thời gian một chút, để cô đến nhà trẻ đón cậu bé về. Hạ Giai Ngôn rất thuận lợi đón được cậu bạn nhỏ tên Lê Dục từ nhà trẻ, Lê Dục một chút sợ hãi cũng chẳng có, thấy cô liền lễ phép chào hỏi: " Chào dì ạ."
Xem ra Lê Dục thường xuyên gặp phải tình huống như thế này, Hạ Giai Ngôn sờ sờ đầu cậu, khen cậu: "Ngoan lắm."
Lê Dục né tránh, tiếp theo chủ động dắt tay cô: "Vì sao dì Phỉ Phỉ không tới đón con ạ?"
Nắm bàn tay bé nhỏ mềm mại như bông trong lòng bàn tay, Hạ Giai Ngôn không dám dùng sức, sợ làm cậu bé đau. Nghe Lê Dục nói xong, cô nói cho cậu bé biết: "Dì Phỉ Phỉ có việc bận, dì là đồng nghiệp của dì Phỉ Phỉ, con có thể gọi dì là dì Giai Ngôn."
Lê Dục ngọt ngào gọi cô một tiếng, hỏi tiếp: " Vậy dì có thể dẫn con đi ăn mì Ý không ạ? Dì Phỉ Phỉ mỗi lần tới đón con, đều sẽ dẫn con đi ăn mỳ Ý."
Hạ Giai Ngôn đồng ý, cậu bé liền túm tay cô dẫn đến một nhà hàng cơm tây. Cô không thích cơm tây cho lắm, nhưng thấy Lê Dục hào hứng như vậy, vì thế cũng gọi một phần mỳ ý sốt thịt băm với nấm. Lê Dục lật từng tờ thực đơn, sau một hồi suy nghĩ mới đem nhưng món mình chọn đọc hết một lần.
Hai người bọn họ kêu một bàn lớn đồ ăn, Hạ Giai Ngôn thầm nghĩ, khó trách cậu nhóc này mũm mĩm như thế, hóa ra sức ăn mạnh như vậy. Ăn xong bữa tối, Hạ Giai Ngôn chuẩn bị dắt cậu về phòng trọ của mình, nhưng nhìn bộ dạng miễn cưỡng của cậu bé, vò đuôi áo của cô nói: "Con còn muốn đi đập chuột*, trước đây dì Phỉ Phỉ đều dẫn con đi."
Hạ Giai Ngôn không đồng ý, cô nói: " Chỗ dì ở không gần chỗ đấy, không thể về nhà trễ như thế, lần sau chúng ta lại đi chơi có được không nào?"
Lê Dục dậm dậm chân xuống đất, một khắc sau mới nói: "Vậy cũng được ạ."
Hạ Giai Ngôn nhẹ nhàng thở ra, cô nắm tay cậu đi đến sân ga, chuẩn bị bắt một chiếc taxi về nhà trọ. Đoạn đường này không dễ bắt xe, xe taxi tới lui đều có khách trong đó, cô đành gọi điện thoại cho tổng đài xe taxi để đặt xe, nhưng nhân viên tổng đài lại nói tạm thời không còn xe taxi trống, chỉ hứa hẹn sẽ nhanh chóng giúp cô sắp xếp.
Vừa cúp điện thoại, Hạ Giai Ngôn phát hiện Lê Dục đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết đang làm gì. Cô cũng ngồi xuống, dịu dàng hỏi: " Mệt rồi phải không?"
Giọng Lê Dục yếu ớt: " Dì, bụng con đau quá.."
" Ngoại trừ đau bụng, còn thấy đau ở đâu nữa không con?" Hạ Giai Ngôn sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh, cô lập tức kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Lê Dục, may mắn không sốt.
"Con không biết" Lê Dục trả lời.
Hạ Giai Ngôn buột mình phải tỉnh tảo lại, cô kéo cậu bé lại: " Đừng sợ, dì đưa con tới bệnh viện."
Lê Dục không chịu đứng lên, cậu nói: " Con đau bụng, dì ôm con đi."
Hạ Giai ngôn đoán chừng, cậu nhóc này nặng ít nhất phải hai mươi kí, cô căn bản không thể ôm nổi cậu đến bệnh viện. Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Giai Mặc, đúng lúc anh đang cùng Chiêm Tuệ ra ngoại thành ăn đồ ăn nhà nông, cho dù lập tức trở về cũng phải mất hơn một tiếng nữa. Cô vô cùng hoảng sợ, tay run rẩy lục lọi danh bạ, tìm hết danh bạ từ đầu tới cuối cũng không tìm được người thích hợp.
Lê Dục ngồi xổm kéo kéo ống quần của cô, Hạ Giai Ngôn loáng thoáng nghe thấy cậu kêu đau. Hết sức hoang mang lo sợ, cô trực tiếp mở bàn phím điện thoại, ấn xuống một dãy số đã khắc sâu trong lòng cô.