Chương 10
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, Hạ Giai Ngôn là người vui nhất. Lúc chào từ biệt, Khương Diên còn nhiều lần mời Hạ Giai Ngôn đến nhà mình chơi, cô nhiệt tình đồng ý.
Sau khi Khương Diên và Cố Hoàn rời đi, Lục Tiệp cũng đưa Hạ Giai Ngôn về nhà. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh phát hiện Hạ Giai Ngôn đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, vì thế hỏi cô: “ Đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Giai Ngôn quay đầu lại, thành thật trả lời: “ Lần trước Khương Diên đăng tải một status* trên weibo**, hỏi các fan hâm mộ làm thế nào để dỗ bạn gái, tôi đang nghĩ, dòng status đó có phải vì Cố Hoàn mà được đăng lên hay không?”
“Nếu không phải vì cô ấy thì còn có thể vì ai được nữa?” Lục Tiệp hỏi “ Em cũng xem cái đó trên weibo à?”
Hơn nữa năm trước, Khương Diên vắng bóng đã lâu đột nhiên cập nhật weibo, hỏi đông đảo các bạn trên mạng phương pháp lấy lòng bạn gái, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã khiến dư luận nóng lên. Là một fan hâm mộ, dĩ nhiên Hạ Giai Ngôn sẽ không bỏ qua tin tức này. Tuy nhiên, Khương Diên không tiếp tục giải thích cho những sự việc phát sinh sau đó. Thần tượng toàn dân cần lấy lòng một người con gái, cô ấy là ai, anh ấy có nhận được sự tha thứ của bạn gái hay không, toàn bộ đều trở thành vấn đề bí ẩn. Cô nói với Lục Tiệp: “ Nếu thật vậy! Tôi rất muốn biết, rốt cuộc anh ấy đã dùng cách gì để dỗ Cố Hoàn hết giận.”
Lục Tiệp cười cô: “ Em thật nhiều chuyện.”
Hạ Giai Ngôn không phủ nhận, sau đó cô còn nói: “ Tôi còn tò mò hơn là, không biết đến tột cùng anh ấy đã làm chuyện gì khiến cho Cố Hoàn tức giận như vậy?”
Lục Tiệp nói: “ Đợi lần sau gặp mặt, em có thể hỏi anh ta.”
Hạ giai Ngôn lắc đầu: “ Như vậy sẽ chạm vào vết sẹo cũ trong lòng thần tượng của tôi. Không hay đâu!”
Đèn đỏ chuyển qua màu xanh, Lục Tiệp tập trung lái xe, không nói gì thêm. Hạ Giai Ngôn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, cô nghe thấy tiếng Lục Tiệp vang lên: “ Em nói như thế nào?”
“Nói gì?” Hạ Giai Ngôn không hiểu được.
Ánh mắt Lục Tiệp nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng hỏi cô: “ Em cũng là fan hâm mộ của Khương Diên, chẳng lẽ không thay anh ta bày mưu tính kế hay sao?”
L*иg ngực bỗng dưng dâng lên một cảm giác rất lạ, Hạ Giai Ngôn cúi đầu, giọng lãnh đạm nói : “ Việc trước đây đã lâu như vậy rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa.”
Lời của cô như mang hai ý nghĩa, tâm trạng Lục Tiệp dần trở nên phức tạp. Anh nín môi, vô thức siết chặt tay vào vô lăng, sau đó không cùng Hạ Giai Ngôn nói thêm lời nào.
Hai mươi phút sau, ô tô ổn định dừng dưới lầu nhà trọ. Hạ Giai Ngôn tháo dây an toàn, đang muốn nói lời cảm ơn, da đầu chợt cô căng ra, nhẹ nhàng “ Ối” một tiếng.
Vừa mở khóa cửa, Lục Tiệp chợt nghe tiếng cô hô nhỏ, anh quay đầu lại hỏi: “ Sao vậy?”
“ Tóc của tôi mắc vào dây đồng hồ rồi.” Hạ Giai Ngôn thử xả tóc xuống, dùng sức một chút, cô đau tới mức á khẩu.
Lục Tiệp nghiêng người đè tay cô lại, thấp giọng: “ Đừng nhúc nhích, để anh.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào gò má, Hạ Giai Ngôn cảm thấy cơ thể mình có chút cứng đờ, ngay cả ngón chân cũng tự nhiên co lại.
Các ngón tay luồn vào trong những sợi tóc mềm mại của cô, cảm giác dể chịu đến nỗi khiến người ta không nỡ rời xa. Lục Tiệp gỡ mấy sợ tóc mắc kẹt trong dây đồng hồ ra, nữa giây sau, đã giải quyết xong mấy sợ tóc ấy. Anh liếc qua, thấy Hạ Giai Ngôn đang rũ mắt xuống, rèm mi rậm khe khẽ run. Có lẽ cô nhận ra anh đang nhìn mình chăm chú, nên bỗng chốc giương mắt, thế là ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.
Trong xe trở nên tĩnh lặng, chỉ cần lắng nghe, chắc chắn bọn họ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Hạ Giai Ngôn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đáy mắt anh, tim đập nhanh hơn nữa nhịp,cô vội chuyển tầm mắt, tiếp theo hỏi anh: “ Xong rồi sao?”
Dường như cuối câu nói của cô mang theo một chút run rẩy, và dây thần kinh trong tai của Lục Tiệp dường như cũng xao động lên không ít. Anh chậm rãi thu tay lại, thanh âm ổn định trả lời: “ Xong rồi.”
Hạ Giai Ngôn buông tay xuống, cô không nhìn anh, chỉ nói : “Cảm ơn anh.”
Lục Tiệp dừng nữa giây: “Không cần khách sáo, việc nhỏ mà thôi.”
Hạ Giai Ngôn sợ anh không hiểu, vì thế bổ sung: “Ý tôi là về chuyện Tiễn Anh ấy.”
Giọng nói của Lục Tiệp nghe không ra bất kì cảm xúc gì: “ Anh biết.”
Hạ Giai Ngôn không nhịn được nhìn về phía anh. Tuy ngoài mặt anh rất bình tĩnh, nhưng khi thấy bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của cô, anh lại“ Đuổi” khéo cô về.
Chủ nhật không có lịch học, Hạ Giai Ngôn cũng không về nhà, chỉ làm tổ trong phòng trọ của mình ngủ đến mức không biết trời trăng mây gió là gì.
Có lẽ do gần đây áp lực hơi nhiều, nên chất lượng giấc ngủ của Hạ Giai Ngôn cũng kém đi, chỉ một đêm lại hai ba lần mơ thấy ác mộng. Điện thoại di động trên đầu giường rung lên liên lục vậy mà cô vẫn không thể phân biết đấy là thật hay mơ. Mãi đến khi các đồ vật bên cạnh rung điện thoại, tạo ra âm thanh chói tai thì cô mới tỉnh hẳn.
Âm thanh di động phát ra không đều, Hạ Giai Ngôn khó khăn hé mắt ra, đưa tay mò mò tìm tới. Cô mơ hồ “A lô” một tiếng, tiếp theo chỉ nghe thấy giọng Chiêm Tuệ vang lên: “ Giai Ngôn, em vẫn chưa rời giường sao?”
Hạ Giai Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ một chút, hơn mười giờ rồi. Cô chống tay ngồi dậy: “ Chuẩn bị dậy đây ạ, có chuyện gì vậy chị dâu?”
Chiêm Tuệ nói: “ Hôm nay chị hầm canh gà, rất bổ, em có thể đến đây uống canh không?”
Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuệ đều làm việc ở trung tâm thành phố, trước khi bọn họ kết hôn đã mua một căn nhà gần đó. Cô đồng ý qua bên ấy, sau đó rời giường đi rửa mặt.
Ngang qua siêu thị, Hạ Giai Ngôn mua ít nước trái cây ướp lạnh, tới trước quầy đồ chơi cô lại chọn thêm một ít đồ chơi cho Thông Thông. Chung quy cũng chỉ là một cậu bé, thích mỗi ô tô và người máy mà thôi, lần trước cô có mua cho Thông Thông một hộp LEGO***, nhưng cậu bé đến nhìn cũng không thèm liếc một cái, nói cái đó chỉ có con gái mới chơi.
Nhìn thấy Hạ Giai Ngôn lại xách túi này túi nọ đi lên, Chiêm Tuệ ra mở cửa sau đó nghiêm giọng nói cô lại khách sáo tiêu tiền lung tung. Cô để đồ lên bàn, cười nói: “ Em cũng đâu phải mua cho hai người đâu, em mua cho Thông Thông mà.”
Chiêm Tuệ nói: “ Thông Thông đang chơi điện tử trên máy tính trong thư phòng với ba nó rồi, em vào chơi cùng nó đi.”
“ Để nó chơi đi ạ.” Hạ Giai Ngôn theo Chiêm Tuệ tới phòng bếp: “ Có gì cần em phụ không?”
“ Đều là mấy việc vặt cả, không cần phụ gì đâu.” Chiêm Tuệ nói, nhưng Hạ Giai Ngôn kiên trì muốn giúp đỡ, nên cô cũng không từ chối được.
Các cô bận rộn trong bếp một lúc lâu, Hạ Giai Mặc mới từ thư phòng đi ra. Thấy Hạ Giai Ngôn, anh nói: “ Thông Thông đã vài lần hỏi anh khi nào thì em đến, vào chơi với nó đi, nơi này giao cho anh chị là được rồi.”
Chiêm Tuệ cũng nói vào: “ Đi đi, đi đi”
Hạ Giai Ngôn cầm đồ chơi bước vào thư phòng, cô đứng ở cạnh cửa nói: “ Hello”, Thông Thông nghe thấy tiếng cô, bỏ con chuột ra chạy đến ôm cô.
Từ trước tới giờ Thông Thông luôn dính lấy Hạ Giai Ngôn, suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, ai tốt với nó, nó sẽ thân thiết với người ấy. Chiêm Tuệ nói cô có duyên với con nít, cô thì chỉ cười cười cười không nói gì cả.
Chiêm Tuệ hầm canh gà rất chuẩn, còn chưa tới giờ ăn cơm, Hạ Giai Ngôn và Thông Thông hướng theo nơi phát ra mùi thơm kia, sớm đi ra phòng ăn ngồi chờ. Chiêm Tuệ múc cho cô hẳn hai bát canh gà lớn, canh gà tuy béo nhưng không ngấy, Hạ Giai Ngôn cảm khái: “ Em còn nhớ lúc em mới vào công ty, có một buổi tối phải chạy gấp hạng mục tới hơn mười hai giờ đêm, em đói đến run tay run chân , đành nấu một gói mì ăn liền vị gà hầm nấm. Lúc ấy em nghĩ, nếu có thể uống một chén canh gà nóng hổi thì tốt biết mấy.”
Hạ Giai Mặc trách cô: “ Lại ăn mì ăn liền, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“ Tại em đói mà.” Hạ Giai Ngôn lôi kéo Thông Thông: “ Thông Thông, mì ăn liên có ăn được không?”
Thông Thông mơ hồ nói: “ Ăn ngon!”
Hạ Giai Mặc cười mắng: “ Em đừng có dạy hư thằng nhỏ.”
Cơm nước xong xuôi, Thông Thông ngáp lên ngáp xuống, Chiêm Tuệ dẫn cậu bé đi ngủ, Hạ Giai Ngôn và Hạ Giai Mặc ngồi xem tivi trong phòng khách.
Hạ Giai Ngôn cầm điều khiển từ xa buồn chán chuyển hết kênh này đến kênh khác. Hạ Giai Mặc thấy cô không có tâm trạng xem tivi, nên nói chuyện với cô: “ Anh nghe A Bằng nói, em vẫn chưa gặp mặt Từ Vĩnh Hào, vậy việc kia bây giờ giải quyết thế nào rồi?”
Tất cả các kênh gần như được chuyển thành một vòng, Hạ Giai Ngôn vẫn không tìm được tiết mục mình muốn xem. Cô để điều khiển từ xa lên bàn trà, sau đó trả lời: “ Ừm, đã giải quyết xong rồi ạ.”
Có thể thay Hạ Giai Ngôn dàn xếp một vấn đề khó giải quyết như vậy cũng không có mấy người, Hạ Giai Mặc hỏi: “ Là Lục Tiệp giúp hả?”
Hạ Giai Ngôn rốt cuộc đã hiểu tại sao Chiêm Tuệ lại vô duyên vô cớ kêu mình đến đây uống canh gà. Cô dựa lưng vào sô pha, không phủ nhận.
“ Không phải anh ta định làm lại từ đầu với em đấy chứ?” Hạ Giai Mặc hỏi.
Phạm Ngạn Xương mời mọi người ăn cơm đêm đó, sau khi đưa Hạ Giai Ngôn về phòng trọ anh quay lại khách sạn, lúc ấy vẫn chưa tàn cuộc, nhưng Tạ Luật đã như một đống bùn nhão vật vựa trên sô pha. Triệu Lượng thì thầm cho anh biết, họa này là vì Giai Ngôn mà ra, Hạ Giai Mặc nhìn ra manh mối. Tuy rằng Lục Tiệp không phải đặt biệt về nước vì cô, nhưng loại vô tình gặp gỡ như thế này có sức ảnh hưởng lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với cố ý sắp đặt, anh không cho rằng Lục Tiệp có thể thờ ơ.
“ Em nghĩ hình như là vậy.” Hạ Giai Ngôn trả lời. Cô rất hiểu Lục Tiệp, lúc đầu do tâm tư rối bời, mới không phát hiện Lục Tiệp đang âm thầm kĩ lưỡng lấy lùi để tiến. Bất luận Lục Tiệp che giấu tốt như thế nào đi nữa, nhưng ánh mắt không thể dối người được, ngày hôm qua ở trong xe, từ trong ánh mắt của anh cô đã thấy được câu trả lời.
“Vậy em tính thế nào?” Hạ Giai Mặc hỏi.
Đài truyền hình vừa phát một bộ hài kịch mới, Hạ Giai Ngôn nghe thấy tiếng cười đã thấy phiền lòng, cô tắt tivi, sau đó trả lời: “ Em sẽ tìm cơ hội nói rõ với anh ấy.”
Thấy vẻ mặt cô hờ hững, Hạ Giai Mặc trầm xuống nói: “ Anh nói một câu thật lòng. Giai Ngôn, năm đó em và Lục Tiệp chia tay, thực sự rất không nghiêm túc.”
Yêu đương với Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn đã bất chấp tất cả hậu quả của chuyện tình cảm trong khi học đại học. Lục Tiệp đã là sinh viên năm ba. Mọi người quen biết anh đều rõ, anh đã sớm nộp đơn xin phép, hoàn thành chương trình bên này sẽ quay về Anh tiếp tục học cao lên. Huống chi điều kiện gia đình của Lục Tiệp cũng rất tốt, mà nhà họ Hạ bất quá cũng chị là gia đình bật trung. Người bên cạnh nhìn thế nào cũng thấy thấy bọn họ không hợp, với lại Hạ Giai Mặc cũng ngăn cản, nhưng cô vẫn khư khư cố chấp, có mười con trâu cũng không kéo lại được.
Phải mất nhiều năm thanh xuân, Hạ Giai Ngôn mới hoàn toàn ngộ ra, quyết tâm buông tha đoạn tình cảm năm xưa. Không ngờ, Lục Tiệp lại xuất hiện đúng thời điểm khó khăn, ngay cả bản thân anh trai cũng đã dao động, cô thật sự không biết nên cảm thấy vui, hay đáng buồn.
Hoàn phần 2-