Cúp máy, Lâm Nhiễm cất điện thoại đi.
Văn Thời Yến xoay tay lái, nhìn cô một cái, cười nói: “Như vậy đã vội vã thúc giục chị trở về?”
“Không có, cậu ấy chỉ hỏi có muốn ăn tối cùng nhau không.”
“Hai người quan hệ thật tốt.”
“Ừ, bọn chị là bạn bè nhiều năm rồi, từ bốn năm đại học đến bây giờ…” Lâm Nhiễm tính toán, “Đã sáu, bảy năm rồi.”
Hai người tán gẫu, bất tri bất giác đã đến Bách Vị Lâu - đây là một nhà hàng cổ điển và lâu đời nổi tiếng ở Nam thành, với tòa nhà cổ kính và các món ăn địa phương tuyệt vời.
Lúc trước thời điểm còn học đại học, Lâm Nhiễm đã tới một lần, là Thẩm Thước đưa cô tới đây.
Trong đầu vừa mới hiện lên người kia, cô liền muốn loại bỏ hình ảnh đó ra khỏi đầu nhưng kết quả lại gặp được anh ở chỗ này.
Anh cùng Trần Chí Hoành, còn có một bạn học nam khác.
Ba người họ cùng Trình Dục là bạn cùng phòng ký túc xá.
Lúc Lâm Nhiễm đi vào, vô tình nhìn thấy bọn họ, Thẩm Thước đang dựa người vào ghế, ngón tay thon dài nâng tách trà, khớp xương rõ ràng.
Trần Chí Hoành ngồi ở vị trí đối diện cửa, nhìn thấy Lâm Nhiễm tới gần, liền nhắc nhở Thẩm Thước phía đối diện, Thẩm Thước lười nhác mà ngước mắt lên, quay đầu nhìn nghiêng về phía sau.
Lâm Nhiễm thu hồi tầm mắt, dường như không có việc gì đi qua phía sau anh, cùng Văn Thời Yến đi vào bên trong.
Vị trí đặt trước của Văn Thời Yến rất gần họ, chỉ cách một bàn ở giữa.
Lâm Nhiễm ngồi xuống, người phục vụ mang trà và thực đơn lên.
Văn Thời Yến rót trà, ý bảo Lâm Nhiễm gọi món.
Lâm Nhiễm không khách khí với hắn, mở thực đơn ra, trước tiên gọi món ăn đặc trưng ở đây, chén Bí Đao Bát Bảo.
Người phục vụ kia xấu hổ cười một cái: “Thật xin lỗi, vừa rồi bát cuối cùng đã được gọi rồi ạ.”
Văn Thời Yến đặt ly trà đến trước mặt Lâm Nhiễm, “Vậy để đầu bếp của các người làm một bát khác.”
Văn Thời Yến người này, vừa thấy chính là khí chất con nhà giàu, phục vụ không dám đắc tội, cẩn thận hầu hạ nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là làm cái này có chút tốn thời gian, để tôi giải thích rõ ràng cho ngài.”
Văn Thời Yến bưng chén trà trước mặt lên nhấp một ngụm, “Cần bao lâu?”
Người phục vụ: “Đại khái sẽ mất khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ.”
Văn Thời Yến: “……”
“Quên đi.” Lâm Nhiễm lật một trang thực đơn khác, “Tôi xem những món khác.”
Cô liếc mắt đảo qua menu, “Đổi cho chúng tôi món súp chim bồ câu nhé.”
“A, được.” Phục vụ nhiệt tình ghi lại.
Bàn của Lâm Nhiễm tới muộn và vừa mới gọi đồ ăn, còn bàn của Thẩm Thước đã bắt đầu mang món lên.
Món chính đầu tiên là Canh Bí Đao Bát Bảo.
Người phục vụ phục vụ rất chu đáo, sau khi bưng ra liền cho mỗi người một bát nhỏ.
Hai người ngồi cùng bàn cầm muỗng lên ăn, Thẩm Thước đột nhiên ngăn người phục vụ đang chuẩn bị rời đi lại, cằm hướng về phía bàn bên kia, “Giúp tôi bưng bát này qua bên kia.”
Lâm Nhiễm đang vui vẻ trò chuyện với Văn Thời Yến thì người phục vụ đột nhiên bưng một bát đồ ăn đặt trước mặt cô.
Cô đã từng ăn qua nên biết đó chính là chén Bí Đao Bát Bảo mà cô muốn.
“Khách ở bàn bên đưa cho ngài ạ.” Người phục vụ đặt bát xuống rồi giải thích.
Lâm Nhiễm ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thước bên kia, Văn Thời Yến cũng theo tầm mắt cô mà quay đầu nhìn qua.
Thẩm Thước dường như cố ý phớt lờ sự tồn tại của Văn Thời Yến, chỉ mỉm cười ái muội mà nhìn Lâm Nhiễm, “Ăn đi.”
Lâm Nhiễm siết chặt tay ở dưới bàn, vài giây sau cô mới thả lỏng ra một chút.
“Cảm ơn.”
Cô nhếch khóe môi, giơ tay cầm lấy chiếc bát trống trên bàn, sau đó chia bát bí đao mà Thẩm Thước đưa cho làm đôi.
Sau khi chia xong, cô đẩy một bát cho Văn Thời Yến ở đối diện, “Nào, cùng nhau ăn đi.”
Văn Thời Yến mỉm cười, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bên cạnh, ý cười trên mặt Thẩm Thước thoáng chốc cứng đờ.
Mấy người Trần Trí Hoành thấy thế, gãi gãi đầu, đồng tình mà liếc nhìn anh một cái.
Chàng trai tốt, anh đau lòng cho cô ấy, cô ấy lại đau lòng cho người khác.
Sau đó, Thẩm Thước bỏ đi mà không ăn gì.
Lâm Nhiễm và Văn Thời Yến nhàn nhã thưởng thức bữa tối thịnh soạn.
Sau khi thanh toán hóa đơn ra khỏi Bạch Vị Lâu, trên đường đến gara lấy xe, hai người nhất thời không nói gì.
Văn Thời Yến quay đầu liếc nhìn Lâm Nhiễm, thấy cô một bộ dáng tâm sự nặng nề, hỏi nhiều một câu, “Người tối nay là bạn trai cũ của chị à?”
Bước chân Lâm Nhiễm ngập ngừng, ngước mắt nhìn hắn, “Sao em biết?”
Cô vô thức hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, ban ngày Văn Thời Yến đột nhiên đến trường đón cô, hẳn là Mạnh Tinh Duyệt bảo hắn qua, vậy lý do gọi hắn đến là gì? Có lẽ Mạnh Tinh Duyệt đã kể cho hắn nghe chuyện về cô và Thẩm Thước.
“Xin lỗi.” Lâm Nhiễm cúi đầu nói.
Văn Thời Yến đút hai tay vào túi quần, “Sao lại xin lỗi?”
“Chỉ là…… Anh ấy quả thực là người yêu cũ của chị.”
“Không phải đã là người yêu cũ rồi sao?”
Nghe vậy, Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, Văn Thời Yến không để ý lắm mà thản nhiên cười, nói: “Đó đã là chuyện của quá khứ, sao phải vì một người trong quá khứ mà xin lỗi ?”
“Trừ khi……” Hắn dừng một chút, nhìn vào mắt cô, ngập ngừng hỏi, “Trừ khi, chị vẫn còn tình cảm với anh ta?”
“Không có.” Lâm Nhiễm theo bản năng lắc đầu phủ nhận.
Văn Thời Yến mỉm cười, nắm lên cổ tay cô, “Như vậy còn chưa đủ sao?”
**
Nửa giờ sau, Văn Thời Yến đưa Lâm Nhiễm trở lại khách sạn nơi cô ở.
Sau khi nói lời tạm biệt, Lâm Nhiễm tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Văn Thời Yến bỗng nhiên gọi cô lại.
Cô quay đầu, Văn Thời Yến không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp đưa cho cô, cười nói: “Nhìn xem có thích hay không.”
Lâm Nhiễm cầm lấy, mở ra nhìn, là một chiếc đồng hồ Cartier.
“Cái này quá giá trị.” Lâm Nhiễm một lần nữa đem hộp đóng lại, trả lại cho hắn, “Chị không thể nhận.”
Suy cho cùng cả hai vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, và chưa xác định mối quan hệ tình cảm.
“Chỉ là quà gặp mặt mà thôi.” Văn Thời Yến lại không có ý định muốn lấy lại, anh chống mặt lên, cười lười biếng nhìn cô, “Không có ý gì khác, chị không cần cảm thấy có gánh nặng đâu.”
Đã nói đến mức này, nếu Lâm Nhiễm lại từ chối, thì lại giống như làm ra vẻ xấu hổ vậy.
“Vậy... Cảm ơn em.”Cô đành phải nhận món quà gặp mặt đắt tiền này, đang nghĩ xem lần sau nên tặng lại món quà gì cho anh.
Tạm biệt xong, Lâm Nhiễm xuống xe một mình đi về phía khách sạn.
Vừa mới bước lên bậc thang trước cửa khách sạn, ngước mắt lên,khóe mắt thoáng thấy có người đang tựa vào cột đá bên cạnh.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn sang.
Ánh đèn phía trước khách sạn sáng rực, nhưng cô lại không kịp phòng bị mà va phải một đôi mắt đen láy.
Đôi mắt đó sâu thẳm, chủ nhân lưng dựa vào cột đá, hai tay khoanh trước ngực, không hề chớp mắt mà nhìn cô, toàn thân toát ra một cỗ lạnh lẽo.
“Mời ăn tối rồi lại tặng quà.” Thẩm Thước cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua trên người cô, cuối cùng dừng lại chiếc hộp trong tay cô, trong lời nói có chút giễu cợt, “Theo đuổi còn rất mãnh liệt.”
“Anh quản được sao?” Lâm Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, vòng qua anh, định đi vào bên trong.
Thẩm Thước đột nhiên đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay cô, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, hơi nheo mắt lại.
Lần đầu tiên anh cảm thấy logo thương hiệu Cartier chói mắt đến vậy.
“Em sẽ cùng cậu ta hẹn hò sao?” Anh trầm giọng hỏi, nắm tay cô chặt hơn một chút.
“Hẹn hò?” Lâm Nhiễm cười khẽ, quay đầu lại, lãnh đạm mà nhìn anh, “Đâu chỉ có như vậy?”
Thẩm Thước ngước mắt nhìn cô, cô cười như không cười nói: “Sở dĩ chiều nay anh ấy đến đón tôi là để đi gặp ba mẹ của anh ấy, họ rất hài lòng với tối, tôi tin rằng không lâu nữa, chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Lâm Nhiễm!”
Thẩm Thước quát ngăn cô lại, không muốn tiếp tục nghe cô nói, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Lâm Nhiễm nhìn anh như vậy, lại không hề có chút mềm lòng, buông tay anh ra, sau lại lùi một bước, cùng anh kéo ra khoảng cách, “Yên tâm, đến lúc đó, nhất định sẽ gửi kẹo mừng cho anh."