Một giờ sau, Văn Thời Yến lái xe đi vào khu biệt thự Vân Hải.
Mạnh Tinh Duyệt và Văn Thời Lễ- anh trai Văn Thời Yến, đã sống ở đây kể từ khi họ kết hôn.
Chiếc Ferrari dừng lại trước một biệt thự kiểu Châu Âu, Lâm Nhiễm tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Một chiếc ô tô cổ điển màu hồng theo sát phía sau, đậu ngay sau xe Ferrari, Mạnh Tinh Duyệt bước xuống từ ghế lái.
Cô ấy cầm chìa khóa xe, nắm lấy tay Lâm Nhiễm.
Văn Thời Yến ngồi trong xe, tháo kính râm trên sống mũi xuống, nhìn các cô nói: “Hai người chơi trước đi, em còn có chút việc muốn làm.”
Cuối cùng, hắn còn cố ý dặn dò Lâm Nhiễm, “Lát nữa sẽ tới đón chị.”
Lâm Nhiễm gật gật đầu, “Được.”
Văn Thời Yến câu môi cười, đẩy kính râm lên, thuần thục mà đánh tay lái, quay đầu xe rồi phóng nhanh đi.
**
Lâm Nhiễm theo Mạnh Tinh Duyệt vào nhà, trong nhà dì đang chuẩn bị cơm, bảo mẫu bế bé con từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy mẹ trở về, nhóc con hét lên: “Mẹ ơi, mẹ……” rồi nhiệt tình dang tay đòi ôm.
Bảo mẫu đều ôm không được đứa nhóc, Mạnh Tinh Duyệt vội vàng tiến tới đỡ lấy.
Cục bột nhỏ vòng tay qua cổ Mạnh Tinh Duyệt, vùi vào cổ cô ấy cọ cọ, cực kỳ thân mật.
Mạnh Tinh Duyệt vỗ vỗ mông nhóc, “Con mà như vậy, dì Lâm Nhiễm sẽ cười con đó.”
Lúc này, nhóc con tựa hồ cũng nhận ra còn có một người khác, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhiễm.
“Tiểu Cẩn Du có nhận ra dì không?”
Lâm Nhiễm cười hỏi nhóc.
Tuy nói là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước đó Lâm Nhiễm và Mạnh Tinh Duyệt thường xuyên gọi video, cùng trò chuyện với bé qua màn ảnh nhỏ, Lâm Nhiễm cũng coi như là nhìn đứa trẻ lớn lên.
Nhóc con nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau khi nhận ra cô, đôi mắt trong trẻo trợn tròn, “Dì ~”.
Đứa nhỏ gần một tuổi, tuy rằng đã biết nói nhưng vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh, thích nói lặp lại âm thanh, Lâm Nhiễm bị giọng nói đáng yêu, mềm ngọt như sữa của bé làm cho tan chảy, giang hai tay, cười hỏi: “Con có muốn ôm dì không?”
“Muốn.” Tiểu Cẩn Du gật gật đầu.
“Con thật là không biết khách sáo chút nào.” Mạnh Tinh Duyệt cười đưa nhóc vào tay Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm bắt chước động tác của Mạnh Tinh Duyệt, ôm lấy bé.
Dì giúp việc đã nấu xong một bàn đồ ăn, bước ra khỏi nhà ăn mời các cô vào dùng bữa tối.
Lâm Nhiễm bế đứa nhóc qua và đặt bé lên ghế trẻ em.
Hai người lớn vừa ăn vừa trò chuyện, nhóc con ngồi đó cầm thìa tự mình ăn, thỉnh thoảng giơ ngón tay lên chỉ vào đồ ăn của người lớn.
Lâm Nhiễm mới vừa gắp một miếng cà rốt lên, cục bột nhỏ liền háo hức, trông mong nhìn cô, “Dì ~ dì ~”
Lâm Nhiễm cười hỏi Mạnh Tinh Duyệt, “Cái này nhóc con có thể ăn được không?”
“Có thể, cậu cho nó ăn đi.” Mạnh Tinh Duyệt cười.
Lâm Nhiễm duỗi tay cho cà rốt vào bát của bé, đứa nhỏ vui vẻ ngồi trên ghế nhún nhảy, “Cảm ơn dì.”
Vừa nói, nhóc vừa múc một thìa thức ăn từ trong bát mình đưa cho Lâm Nhiễm, “Dì, ăn~.”
Thật là một thiên thần nhỏ mà! Lâm Nhiễm vội vàng cầm bát lên, “Cảm ơn tiểu bảo bối Cẩn Du.”
Nhóc con tức khắc cười khì, mắt híp lại thành một đường cong cong.
Cơm nước xong, hai người lớn ở nhà chơi với đứa nhỏ, bé con tràn đầy sinh lực, cho dù hai người lớn đã cảm thấy mệt thì bé vẫn không thấy mệt, mãi đến năm sáu giờ chiều mới mơ mơ màng màng ngủ.
Mạnh Tinh Duyệt ôm nhóc lên lầu ngủ, Lâm Nhiễm ở bên cạnh hỗ trợ, một lúc sau, bảo mẫu đi vào báo cho họ biết anh em Văn gia đã trở về.
Mạnh Tinh Duyệt gọi bảo mẫu vào chăm sóc con, sau đó cùng Lâm Nhiễm xuống lầu.
Hai anh em Văn gia vừa từ trong sân đi vào, cả hai đều cao 1 mét 8 mấy, diện mạo anh tuấn, chẳng qua một người thì mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, trông tao nhã và đoan trang, còn người kia thì mặc áo phông đen, vải denim rách, tùy tiện lại phóng túng.
Hai năm trước, Lâm Nhiễm đã gặp Văn Thời Lễ trong đám cưới, nhưng sau đó chủ yếu nhìn thấy anh ấy qua ống kính của Mạnh Tinh Duyệt, hai người cũng không quen thuộc.
Khi gặp mặt, Lâm Nhiễm khách khí lịch sử chào hỏi anh ấy một câu, “Anh Văn.”
Văn Thời Lễ mỉm cười gật đầu, “Anh nghe Thời Yến nói sẽ đưa em đi hẹn hò, cho nên sẽ không lãng phí thời gian của em mà giữ em lại nữa.”
Lâm Nhiễm theo bản năng liếc nhìn Văn Thời Yến, cười trả lời: “Anh Văn khách khí rồi.”
“Khi nào có cơ hội lại đến.” Mạnh Tinh Duyệt đem Lâm Nhiễm đẩy đến bên cạnh Văn Thời Yến, “Giờ thì đi tận hưởng buổi hẹn hò đi.”
Văn Thời Yến cười nắm lấy cổ tay Lâm Nhiễm, “Đi thôi, chị.”
“Còn gọi ‘chị’?” Mạnh Tinh Duyệt ở phía sau cười trêu ghẹo.
Văn Thời Yến kéo Lâm Nhiễm đi tới cửa, quay đầu lại hướng cô ấy cười một cái, sau đó hỏi Lâm Nhiễm, “Chị muốn em gọi chị là gì ?”
Lâm Nhiễm thật sự không quá để ý, cười nói: “Sao cũng được.”
“Vẫn là gọi ‘chị’ đi.” Văn Thời Yến mỉm cười dẫn cô đến trước xe, mở cửa ghế phụ cho cô, “Chờ ngày nào đó chính thức, lại đổi.”
Lâm Nhiễm cười ngồi vào, “Được.”
**
Màn đêm lặng lẽ buông xuống thành phố, chiếc Ferrari vững vàng chạy trên con đường rợp bóng cây trong khu biệt thự.
Đột nhiên trong xe vang lên tiếng ong ong rung chuyển, Lâm Nhiễm cầm điện thoại trong tay lên nhìn, thấy là Trình Dục gọi đến, lập tức đưa lên tai nghe.
“Alo? Trình Dục.”
“Nhiễm Nhiễm, cậu ở bên kia thế nào rồi? Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
Lâm Nhiễm quay đầu nhìn Văn Thời Yến ngồi ở ghế lái, nói: “A, không được rồi, tớ có hẹn trước rồi.”
“Người kia…… Văn Thời Yến?”
“Đúng vậy.”
“Vậy……” Trình Dục muốn nói lại thôi, “Vậy tối nay cậu có về không?”
Lâm Nhiễm: “……”
Trình Dục hình như hiểu lầm cái gì, cô khụ một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Có.”
“Ừm, vậy sau bữa tối gọi cho tớ, tớ sẽ đón cậu .” Trình Dục nói.
“Không cần đâu, tớ có thể tự mình trở về.”
Trình Dục trầm mặc: “Được.”