Chương 7: Cậu ta là ai

Tắm xong, Lâm Nhiễm mặc áo choàng tắm của khách sạn từ phòng tắm đi ra.

Ngày mai cô phải dậy sớm để đi thăm khuôn viên trường, nên không quên đặt báo thức trên điện thoại, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Trời đã khuya, nhưng sau khi nằm xuống, cô lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong bóng đêm, cô mở mắt ra, giơ tay một lần nữa bật đèn đầu giường.

Cô xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng bên ngoài.

Lâm Nhiễm xoay người lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên tủ đầu giường ra, châm cho mình một điếu, tựa người vào bệ cửa sổ, lặng lẽ hút thuốc, ngắm cảnh đêm huy hoàng.

Mãi đến khi điếu thuốc đã hết, cô mới quay lại giường để ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, nửa tỉnh nửa mơ, lại bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Toàn thân đều cảm thấy rất mệt mỏi, cô ngồi dậy cho tỉnh táo một chút rồi xốc chăn xuống giường.

Thu dọn sửa sang cho mình thật tốt, trước khi ra cửa, Lâm Nhiễm cố ý mang một đôi giày thường ngày thích hợp để đi tham quan khuôn viên trường.

Mới vừa mở cửa, cô đã thấy Trình Dục đang đứng chờ mình ở ngoài.

“Sao cậu không gõ cửa gọi tớ?” Cô bước ra và đóng cửa lại.

“Tớ đợi cũng được, lại không vội.” Trình Dục cười nói, cùng cô đi về phía thang máy.

Tối hôm qua gần như không ngủ được, sau khi vào thang máy, Lâm Nhiễm nhịn không được che miệng ngáp một cái.

Trình Dục ấn nút đóng cửa, quay đầu nhìn cô, “Tối qua em ngủ không ngon à?”

Lâm Nhiễm dừng một chút, tay buông xuống, thành thật gật gật đầu, “Ừm.”

Trình Dục nhìn đáy mắt cô không che giấu được sự mờ mịt, không khỏi cảm thán thở dài, “Ngày mai chúng ta liền trở về.”

“Ừ.” Lâm Nhiễm kéo kéo khóe môi.

Sau bữa sáng ở tầng một của khách sạn, Lâm Nhiễm cùng Trình Dục ngồi xe đến trường học.

Các ban đều là lấy theo lớp để tham quan khuôn viên, nên sau khi tới trường hai người lại tách ra.

Lâm Nhiễm gặp bạn cùng lớp ở cổng, sau đó cùng nhau đi bộ vào khuôn viên trường.

Khuôn viên tràn ngập trong không khí của lễ kỷ niệm trăm năm, những biểu ngữ treo cao trên cổng, những tấm quảng cáo trên tường của các tòa nhà dạy học, còn có con số 100 được ghép từ hoa tươi ngay tại quảng trường, thậm chí mỗi cây còn được cắm một lá cờ nhỏ,...

Lâm Nhiễm cùng Mạnh Tinh Duyệt khoác tay nhau, chụp ảnh trước bó hoa tươi số 100.

Theo kế hoạch, họ định đến khán phòng để nghe hiệu trưởng phát biểu nhưng khi đến nơi, toàn bộ khán phòng đã bị bao vây bởi ba tầng trong và ba tầng ngoài, chật như nêm côi, căn bản vào không được, vì thế đành phải từ bỏ.

Sau đó, một nhóm người lại đi đến tòa nhà giảng dạy, nơi bọn họ từng tham gia các lớp học.

Bởi vì là thứ bảy nên không có lớp, phòng học trống rỗng, sau khi bước vào mọi người bắt đầu tìm các góc độ, tư thế khác nhau để chụp ảnh.

Lâm Nhiễm đi vào bằng cửa sau của giảng đường, từ trên cao nhìn về phía trước, bỗng nhiên ký ức ùa về giống như thủy triều ban đêm, mãnh liệt mà ập vào trước mặt cô.

Chính là gian phòng học này, Thẩm Thước từng bỏ qua chuyên ngành của mình, đi theo cô tham gia những môn học không liên quan đến chuyên ngành của anh, cũng không hề có hứng thú với chương trình học.

Khi đó, cả hai ngồi ở hàng cuối cùng.

Lâm Nhiễm rũ mắt nhìn vị trí cô ngồi lúc đầu.

Cô nhớ rất rõ ràng, chương trình học bắt đầu chưa được bao lâu, Thẩm Thước liền bất tri bất giác mà ngủ gục trên bàn.

Từ trước đến này cô học rất tập trung nhưng cũng bị anh làm cho sao nhãng, ngồi bên cạnh lén nhìn anh đang ngủ say.

Trong một khoảnh khắc, Thẩm Thước đột nhiên tỉnh lại, Lâm Nhiễm bất ngờ chạm mắt với anh, sau đó như là bị phát hiện ra tâm tư bí mất nào đó, cô đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu đi, nhìn giáo sư trên bục, giả bộ nghiêm túc nghe giảng.

Thế nhưng, Thẩm Thước sao có thể ngốc như vậy được?

Anh mỉm cười, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gõ một dòng chữ rồi đưa tới trước mặt cô “Anh có đẹp không?”

Mặt Lâm Nhiễm bỗng nhiên càng đỏ hơn, quay đầu trừng anh, Thẩm Thước chống nửa bên mặt, bộ dáng vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng, cười xấu xa với cô.

Lâm Nhiễm vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi, không muốn nhìn anh nữa, nhưng khi cô vừa quay đầu lại, Thẩm Thước đã hôn lên khóe môi cô.

Đó là lần đầu tiên anh hôn cô.

Cô cả người sửng sốt.

Vị ngọt quá thời hạn, so với thạch tín còn độc hơn.

Mắt Lâm Nhiễm nóng lên, xoay người chạy nhanh ra cửa sau.

Nhưng cô còn có thể đi đâu?Tình yêu quá mãnh liệt, từng ngóc ngách trong khuôn viên trường đều để lại những hồi ức thân thương, giờ đây về thăm chốn cũ, mọi thứ như một thước phim quay chậm, hiện rõ trong tâm trí cô qua từng khung hình một.

Lâm Nhiễm bước nhanh đi trên đường cây râm mát, lại dần dần mà dừng bước chân.

Cô muốn rời khỏi ngôi trường này ngay bây giờ! Ngay lập tức!

Cô xoay người, vừa bước được một bước thì bỗng dưng đυ.ng phải người khác.

“Xin……” Cô lùi lại một bước, ngẩng đầu, khi nhìn rõ người mình đυ.ng là ai, lời nói được một nửa nghẹn lại trong cổ họng.

“Nhiễm Nhiễm.” Thẩm Thước nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại, ngăn cô ngã về phía sau.

Lâm Nhiễm theo bản năng giơ tay lên, hất tay anh ra.

Thẩm Thước đang muốn tiến lên, lại bị Mạnh Tinh Duyệt chạy theo ngăn lại.

“Thả Nhiễm Nhiễm ra.” Mạnh Tinh Duyệt đứng ở giữa hai người, che chở Lâm Nhiễm, kéo tay cô qua, “Chúng ta không đi dạo nữa.”

**

Trước cổng trường có một chiếc Ferrari đang đậu.

Khi mui xe mở, chủ nhân chiếc xe đeo một cặp kính râm, khoanh tay dựa vào cửa xe, đôi chân thon dài cuốn trong chiếc quần denim rách.

Dù là xe hay người thì đều là một sự tồn tại đến lóa mắt, thường xuyên thu hút người qua đường phải dừng chân lại xem.

Lâm Nhiễm đi ra cổng trường, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Còn nhìn thấy không ít người cầm điện thoại chụp lén.

“Thời Yến.” Mạnh Tinh Duyệt ở bên cạnh gọi nam chủ chiếc xe Ferrari một tiếng.

Văn Thời Yến ngẩng đầu, tháo kính râm trên mặt xuống, khóe miệng mỉm cười, “Chị dâu.” Sau nhìn về phía Lâm Nhiễm bên cạnh, liếc nhanh bộ trang phục hôm nay của cô, nói: “Hôm nay ăn mặc thật giống sinh viên, rất dịu dàng.”

Lâm Nhiễm điều chỉnh tốt cảm xúc, nhếch khóe miệng cười nhạt, “Chị không được phép dịu dàng sao?”

Cô so với Văn Thời Yến lớn hơn hai tuổi, tự xưng một tiếng ‘chị’ cũng không tính là sai, nhưng Văn Thời Yến lại nói với giọng kéo dài: “Được ~ đương nhiên được.”

Nói xong, vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ cho cô, “Chị... mời.”

Chiếc Ferrari mui trần chỉ có hai chỗ, Lâm Nhiễm quay đầu nhìn về phía Mạnh Tinh Duyệt bên cạnh.

Mạnh Tinh Duyệt cười đẩy cô qua đó: “Tớ có lái xe tới, đậu ngay bên kia.”

Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, Lâm Nhiễm đi tới bên xe, cúi người ngồi vào.

Văn Thời Yến đóng cửa xe cho cô, lại đeo kính râm lên, vòng qua xe, quay lại ghế lái.

Một màn này, toàn bộ đều rơi vào mắt Thẩm Thước.

Anh đang đứng ở cổng trường, bên cạnh còn có Trình Dục.

“Cậu ta…… Đó là ai?”

Thẩm Thước cau mày hỏi.

“Em chồng của Mạnh Tinh Duyệt.” Trình Dục nhìn chiếc Ferrari quay đầu rời đi, cảm xúc phức tạp mà cười một cái.

“A... cũng có thể là bạn trai tiếp theo của Lâm Nhiễm.”

Thẩm Thước: “……”