Chương 6: Không mời anh vào ngồi sao

Sau khi rời khỏi bờ sông, Lâm Nhiễm đi bộ về khách sạn nơi mình đang ở.

Cô bước ra khỏi thang máy, lấy thẻ phòng ra, vừa ngẩng đầu, người đàn ông mà cô cho rằng đã chế.t đang dựa lưng vào tường ở hành lang phía trước không xa.

Anh đã thay một bộ quần áo khô, vẫn mặc áo sơ mi trắng quần đen dài, hai tay đút túi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, như là đang đợi ai.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động từ thang máy, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Nhiễm không kịp phòng bị mà cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Thước phản xạ có điều kiện mà từ trên tường đứng thẳng dậy: “Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Nhiễm không trả lời, quay đầu nhìn số phòng trên tường, tìm phòng của mình rồi giơ tay định mở cửa.

Chân trước vừa mới bước vào, Thẩm Thước sau lưng liền đuổi kịp.

“Anh làm gì vậy?” Lâm Nhiễm xoay người, đề phòng mà nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Thước giơ tay chống khung cửa, rũ mắt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm phản chiếu rõ ràng dung mạo cô: “Không mời anh vào ngồi sao?”

Giọng điệu tán tỉnh, đôi mắt hoa đào nhiễm ý cười, thật sự rất câu người.

Nhưng, Lâm Nhiễm lại mặt vô biểu tình lùi một bước sang bên cạnh: “Vì sao tôi phải mời anh vào ngồi?”

Cô nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa “táp” một tiếng cửa khóa lại, ngước mắt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Tôi cùng anh không phải là quan hệ mà có thể trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?”

Đó là giọng khẳng định hơn là nghi vấn.

Thẩm Thước buông tay ra khỏi khung cửa, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Em còn chưa nguôi giận sao?”

Anh mang theo chút lấy lòng hỏi, giơ tay xoa nhẹ mặt cô.

Anh cho rằng, chỉ một ly rượu trong phòng bao kia, là có thể xóa đi vết thương do anh vứt bỏ cô gây ra?

Lâm Nhiễm không khỏi cười lạnh, giơ tay chặn tay anh lại: “Tôi cho anh hai giây, hoặc là biến khỏi mắt tôi, hoặc là……”

Cô liếc nhìn tấm biển dán trên bức tường đối diện, mở khóa màn hình điện thoại trong tay, nhập một dãy số vào đó, ngón tay ngừng trên bàn phím, ngước lên nhìn vào mắt anh: “Hoặc là để bảo vệ khách sạn đem anh đuổi ra ngoài.”

Cô cho anh hai lựa chọn, nhưng hiển nhiên đó không phải là điều Thẩm Thước muốn.

Đồng tử Thẩm Thước hơi co lại, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.

“1……” Lâm Nhiễm cũng nhìn anh, bắt đầu đếm ngược.

Tuy nhiên, cô chưa kịp đọc số thứ 2, Thẩm Thước đã giành trước một bước giật lấy điện thoại từ trong tay cô.

“Thẩm Thước!” Lâm Nhiễm cơ hồ không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy.

Thẩm Thước rũ mắt, xóa đi dãy sô trên màn hình.

“Chúng ta nói chuyện nhé.” Anh ngẩng đầu, nhưng lại nhanh chóng trả điện thoại cho cô.

Lâm Nhiễm vội vàng lấy lại điện thoại di động: “Tôi và anh không có gì để nói cả.”

Cô quay người muốn rời khỏi đây, nhưng Thẩm Thước hai ba bước đã đuổi theo cô, bắt lấy tay cô, đem cô túm chặt.

Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh vang lên một tiếng mở cửa, Trình Dục từ bên trong đi ra.

Thấy Lâm Nhiễm bị Thẩm Thước quấn lấy, Trình Dục không nói hai lời xông lên, đột ngột đem Thẩm Thước kéo ra: “Đừng có chạm vào cô ấy!”

Lâm Nhiễm nhân cơ hội nhanh chóng mở cửa, sau khi đi vào liền đóng cửa lại.

Thẩm Thước bị Trình Dục kéo đi, không cách nào thoát thân, trơ mắt nhìn Lâm Nhiễm biến mất ở trước mặt mình.

Anh bực bội cau mày, đẩy mạnh Trình Dục ra.

Trình Dục nghe được Lâm Nhiễm phía sau đã vào phòng, cũng không cùng anh dây dưa, lùi lại hai bước.

Thẩm Thước mím chặt môi thành một đường thẳng, không vui mà nhìn chằm chằm anh ta.

Trình Dục cũng nhìn anh, không hề có ý tứ nhân nhượng.

Hai nam nhân, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, một hồi lâu sau Thẩm Thước buồn bực mà xoay người rời đi.

Vết thương trên tay trái do bị kéo vừa rồi, máu lại trào ra, thấm đẫm băng gạc trắng, anh nắm chặt tay thành quyền, vài giọt máu từ kẽ ngón tay nhỏ xuống sàn hành lang.

**