Nhà của Mạnh Tinh Duyệt ở Nam Thành, nhưng cô ấy lại là người tới cuối cùng, sau khi Lâm Nhiễm rời khỏi phòng, liền gặp cô ở sảnh tầng một của KTV.
“Sao cậu lại ra ngoài? Kết thúc rồi à?” Mạnh Tinh Duyệt tiếc nuối hỏi, tiến lên nắm lấy tay Lâm Nhiễm: “Tiểu Cẩn Du muốn đi cùng với tớ, trường hợp này lại không thích hợp đưa nhóc tới đây, tớ cũng nhất thời không thoát thân được.”
“Vẫn chưa.” Lâm Nhiễm miễn cưỡng nhếch khóe môi, che giấu cảm xúc trong lòng: “Bên trong chơi rất vui vẻ, vào thôi.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Mạnh Tinh Duyệt nhất thời không nhận ra cảm xúc của Lâm Nhiễm có phần không tốt, lôi kéo tay cô, cười đi trở về.
Lâm Nhiễm kịp thời gọi cô ấy lại: “Duyệt Duyệt……”
“Hả?” Mạnh Tinh Duyệt quay đầu lại.
“Tớ cảm thấy bên trong có chút ngột ngạt.” Lâm Nhiễm buông tay Mạnh Tinh Duyệt ra: “Cậu vào đi, tớ ra ngoài hít thở không khí tí.”
Nói xong, cô liền quay người đi ra ngoài.
Mạnh Tinh Duyệt đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô trong chốc lát, mím môi, cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường ở cô.
**
Đi thang máy lên lầu, Mạnh Tinh Duyệt tìm được phòng 303- nơi mọi người tụ họp.
Cô ấy giơ tay muốn đẩy cửa ra, thì đột nhiên cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
Cô lùi lại một bước, định để người bên trong ra trước, nhưng vừa ngước mắt, lại nhìn thấy Thẩm Thước đã lâu không gặp, xuất hiện trước mắt mình.
Mạnh Tinh Duyệt sửng sốt một chút, lập tức hiểu được sự bất thường của Lâm Nhiễm đến từ đâu.
Ai nhìn thấy bạn trai cũ mà không có xảy ra chuyện gì được? Đặc biệt là người bạn trai cũ đã từng yêu đến chết đi sống lại.
Thẩm Thước trước mắt có chút chật vật, tóc gần như ướt đẫm, trên trán và trên mi có vài giọt nước, thỉnh thoảng có vài giọt rơi xuống, đầu vai áo sơ mi trắng bị nhuộm một mảng lớn màu hổ phách, trong không khí tản ra mùi rượu nồng nặc.
Đây là… Bị Lâm Nhiễm tạt cho một thân toàn rượu?
Mạnh Tinh Duyệt tặc lưỡi một tiếng, không chào hỏi Thẩm Thước mà lại vội vàng xoay người chạy tới hướng thang máy.
**
Bên bờ sông, đèn đường mờ ảo, bóng dáng Lâm Nhiễm cô đơn đứng ở đó, tấm lưng xinh đẹp lại lộ ra cô tịch.
Mạnh Tinh Duyệt phải mất một lúc mới tìm thấy cô.
Gió sông thổi qua mặt cô ấy, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng, Mạnh Tinh Duyệt dừng lại khi đến gần, theo bản năng nhìn vào tay Lâm Nhiễm, chỉ thấy giữa đầu ngón tay cô có một điểm đỏ tươi .
Nghĩ lại hồi còn học đại học, Lâm Nhiễm là một cô gái ngoan điển hình, thích đọc sách và học tập, không có bất kì thói quen xấu nào.
Còn Thẩm Thước lại thành thạo hút thuốc, uống rượu, giống như nhị thế tổ không chịu sự quản giáo.
Theo lý thuyết, hai người hoàn toàn trái ngược nhau như thế sao lại có thể đến được với nhau?
Kỳ thực, thời điểm Thẩm Thước vừa mới theo đuổi Lâm Nhiễm cũng không hề suôn sẻ như vậy. Lâm Nhiễm mới đầu còn lấy “Tôi không thích nam sinh hút thuốc” để cự tuyệt anh.
Lúc đó Thẩm Thước liền chặn Lâm Nhiễm ở khu dạy học, cười nghịch ngợm cùng cô nói điều kiện: Anh bỏ thuốc lá, em làm bạn gái anh nhé?
Cai thuốc lá là phải thực sự kiên trì, nhưng Thẩm Thước xác thật nói được thì làm được, sau này anh ấy thật sự bỏ được thuốc lá.
Không thể không nói, đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Nhiễm động tâm trước anh.
Nhưng một người từng rất ghét thuốc lá, giờ đây chính mình lại hút thuốc.
Vậy những ngày cô và Thẩm Thước chia tay có bao nhiêu gian nan? Mới có thể làm tính cách và sở thích của cô thay đổi như thế?
Mạnh Tinh Duyệt an tĩnh mà đi đến bên cạnh Lâm Nhiễm, đang muốn mở miệng thì bầu trời đột nhiên sáng lên.
Hai người theo bản năng ngẩng đầu lên.
Tòa nhà nổi bật của Nam Thành đứng sừng sững trước mặt họ, ngăn cách bằng một con sông, bức tường bên ngoài của tòa nhà được chiếu sáng bằng những ngọn đèn nhiều màu sắc, màn hình quảng cáo ở phía trên phát một dòng chữ cái màu đỏ khổng lồ “Chúc mừng trăm năm lễ kỷ niệm Đại học Nam Kinh”.
Điện thoại di động trong tay rung lên không ngừng, Lâm Nhiễm thờ ơ, tự mình rít một hơi thuốc.
Mạnh Tinh Duyệt rũ mắt bấm mở WeChat, liếc nhìn tin nhắn lớp, phát hiện các bạn học đang ở bên trong thảo luận đến khí thế ngất trời.
Cô liếc nhìn thoáng qua, sau khi nắm được điểm mấu chốt, lại lần nữa ngước mắt nhìn về phía màn hình đang phát đi phát lại dòng chữ đỏ rực kia.
“Nói là bút tích của Thẩm Thước.”
Quảng cáo tính tiền theo từng giấy, nhưng Thẩm Thước lại là người nổi tiếng hào phóng và thẳng thắn, nên Lâm Nhiễm cũng không ngạc nhiên trước tin tức này, cô đưa tay cầm điếu thuốc lá ra ngoài lan can, đầu ngón tay gõ nhẹ, búng rơi tàn thuốc.
Tuy nhiên, Mạnh Tinh Duyệt - người đã chứng kiến quá khứ của bọn họ, không khỏi cảm khái: “Hắn vẫn là giống như trước đây, muốn làm cái gì, đều trước sau như một không tiếc bất cứ điều gì, chỉ là……”
Cũng giống như việc theo đuổi cô trước đây.
Càng chưa kể lúc hai người ở bên nhau, Thẩm Thước đã cưng chiều cô như thế nào.
Cũng vì Thẩm Thước mà Lâm Nhiễm từng trở thành đối tượng được hâm mộ cũng như ghen ghét, đố kỵ của tất cả nữ sinh trong Nam Đại.
Mạnh Tinh Duyệt sợ gợi lại nhiều ký ức cho Lâm Nhiễm, nên kịp thời dừng câu nói kế tiếp.
Nhưng vẻ mặt Lâm Nhiễm vẫn trước sau không có quá nhiều biểu tình thay đổi, cô thổi ra một làn khói, giống như người xa lạ, đứng ngoài cuộc mà nhìn.
Mạnh Tinh Duyệt không biết cô thật sự không quan tâm nữa hay là giả vờ thờ ơ, nhịn không được hỏi: “Mấy năm nay, hắn thật sự không liên lạc với cậu một lần sao?”
Lâm Nhiễm lại đưa điếu thuốc lên miệng, tâm tình bình tĩnh hít một hơi.
Nhìn lên, những chữ cái trên tấm biển quảng cáo phản chiếu qua đôi mắt đen láy, sáng ngời của cô.
Chỉ nghe thấy cô nhàn nhạt nói: “Nếu tối nay không gặp anh ta, tớ còn cho rằng anh ta đã chế.t.”
****
Mn theo dõi để nhận thông báo nhà😊