Chương 3: Chơi có vui không

Thời gian quay lại mười phút trước.

Tại phòng bao 302, các học sinh từ lớp 3- chuyên ngành Tài chính lần lượt đến.

Thẩm Thước, với tư cách là một người biến mất trong ba năm, lại đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện, tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Mỗi khi có người bước vào, họ đều tiến đến chào hỏi anh mấy câu, dần dần, một vòng người lớn vây quanh anh.

Khi rượu còn chưa mở, lớp trưởng Trần Chí Hoành từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Thẩm Thước.

Thẩm Thước đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, tư thái kiêu ngạo lại tùy ý, hai chân dang rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đang cầm bình rượu rót vào ly.

Trần Chí Hoành sải bước lớn đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống ghé vào sau tai anh nhắc nhở, “ Lớp Lâm Nhiễm ở bên cạnh, tớ vừa mới nhìn thấy cô ấy ở hành lang.”

Động tác rót rượu của Thẩm Thước dừng lại, hàng mi đen dày nổi bật dưới ánh đèn, tạo thành một bóng đen nho nhỏ nơi đáy mắt.

“Có muốn qua đó chào hỏi không?” Trần Chí Hoành cười hỏi, duỗi tay cầm một miếng dưa hấu trên bàn nhét vào miệng.

Thẩm Thước trầm mặc không nói, lông mi kích động giật giật, bóng tối nơi đáy mắt lay động, anh đặt bình rượu xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm ly rượu lên đảo một vòng, sau đó đứng lên, “Đi thôi.”

Những bạn học khác trên sô pha không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ thấy Thẩm Thước đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu vậy?”

Thẩm Thước đã đi được một bước, rời khỏi sô pha, “Đến phòng bên cạnh chào hỏi.”

“Phòng bên cạnh là?” Lại có người truy hỏi.

Trần Chí Hoành nhanh chóng lấy một ly rượu và đi theo, “Lớp 1 Nhân sự.”

“Ồ ~”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt phát ra âm thanh như tỉnh ngộ.

Lúc trước, mối quan hệ giữa Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã kinh động toàn trường, mọi người trong lớp đương nhiên biết Lâm Nhiễm học lớp 1 khoa Nhân sự.

Bọn họ còn chưa biết Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã chia tay, cho rằng anh đây là muốn đi qua đó rải cẩu lương, một đám liền tò mò mà đi theo.

Không ai ngờ rằng sẽ xuất hiện loại sự tình này.

Cẩu lương đâu?

Như thế nào lại trở thành một nhát dao xuyên tim?

Trần Chí Hoành đi theo phía sau Thẩm Thước, nhìn vết đỏ trên tay anh từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bất luận là rượu hay máu, dưới tình huống này, hắn đều phải đưa anh đi rửa sạch một chút.

“Mau! Đi tới toilet rửa đã.” Trần Chí Hoành nắm lấy cánh tay Thẩm Thước và nói.

Âm nhạc trong hộp không được bật, mà giọng nói của Trần Chí Hoành lại không hề nhỏ, người bên trong tự nhiên sẽ nghe thấy được, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở cửa, một bóng người thon dài đứng sau cách cửa khép hờ, ánh đèn chói mắt từ trong hộp chiếu ra, rơi xuống trên nửa người của nam nhân, trong ngoài sáng tối đan xen, đem khuôn mặt xuất sắc của người đàn ông cắt thành hai mặt lập thể, góc nghiêng hiện ra đặc biệt sắc nét.

Hơn nữa, ngoại hình đặc biệt và ngũ quan cân đối như vậy có thể dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc đối với người khác. Vì thế, mọi người có mặt ngay lập tức ghép anh với người trong trí nhớ của mình.

“Tôi không có nhìn lầm chứ? Người vừa rồi là Thẩm Thước đúng không?”

“Hình như là cậu ấy.” Một người khác không chắc chắn lặp lại.

Nghe được tên của người nọ, bàn tay đang cầm ly rượu của Lâm Nhiễm vô thức nắm chặt lại, trái tim đập nhanh lỡ một nhịp.

Một lúc sau, cô chậm rãi quay đầu lại, người đàn ông ở cửa vừa lúc xoay người rời đi.

Nhưng rốt cuộc là đã từng ở bên nhau bốn năm , cô đối với anh quá quen thuộc, cho dù là bóng dáng nửa xoay người, cô cũng có thể chắc chắn trăm phần trăm, không sai, chính là anh, Thẩm Thước.

Anh thế mà lại xuất hiện?

**

Ngay sau đó, Thẩm Thước bị Trần Chí Hoành đẩy đến toilet.

Anh bước đến bồn rửa tay trước và đưa tay qua, vòi nước lập tức cảm ứng được mà chảy nước.

Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng bị cọ rửa sạch sẽ theo dòng nước, nhưng có những mảnh vỡ thủy tinh găm vào lòng bàn tay anh, anh giơ tay lên, máu mới lại chảy ra từ chỗ bị thương.

Thấy anh bị thương, Trần Chí Hoành nhíu nhíu mày, lo lắng nói: “Này phải đi bệnh viện đó.”

Thẩm Thước lại không hề hoảng sợ, sau khi nói “chuyện nhỏ”, anh cau mày, dùng tay không đem những mảnh vỡ kẹt trong lòng bàn tay rút ra.

Cơn đau thấu xương, làm anh kêu lên một tiếng.

Trần Chí Hoành xắn tay áo định giúp thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa, cùng giọng nói của một bạn học nữ, “Tôi mượn hộp thuốc từ quầy lễ tân, các cậu xem có dùng được không.”

Nghe vậy, Trần Chí Hoành lập tức xoay người đi ra ngoài, xách hòm thuốc tiến vào.

Còn có một mảnh thủy tinh nhỏ cắm quá sâu, dùng tay không thể nhổ ra được, Thẩm Thước nhíu mày, trên trán sớm đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, thở nhẹ một hơi, cố nén đau đớn trong phổi, giọng nói khàn khàn: “Tìm cho tớ cái nhíp.”

“Được.” Trần Chí Hoành đặt hòm thuốc lên bồn rửa tay, mở ra, rất nhanh liền tìm được thứ mình muốn.

Đem mảnh vỡ thu dọn sạch sẽ, khử trùng, bôi thuốc mỡ cầm máu, dùng băng gạc cuốn lại, vết thương trên tay Thẩm Thước được xử lý tốt.

Mấy bạn học đang chờ ở cửa nhà vệ sinh, thấy Thẩm Thước đi ra, người vừa rồi đưa hộp thuốc cho anh lập tức chào hỏi, nhìn đôi tay quấn băng gạc của anh , không khỏi nhíu mày, “Hay là đi đến bệnh viện kiểm tra xem?”

“Không cần.” Thẩm Thước cúi xuống nhìn lòng bàn tay, bình tĩnh mà nói, lại cất bước đi đến hướng phòng bao, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.

Các bạn học cùng đi qua, nhìn anh lại đẩy cửa phòng của lớp Lâm Nhiễm, hít sâu một hơi, trao đổi mắt với nhau.

Đã như vậy rồi, còn muốn đi vào để chịu tội?

**

Cặp đôi nổi tiếng vườn trường thế mà đã chia tay? Sau khi biết tin, các bạn học trong hộp có thể nói là thật lâu không thể bình tĩnh.

Nhất là nhìn phản ứng hiện tại của hai người, thời điểm chia tay hình như không được vui lắm?

Từ tình biến thành thù thực sự rất xấu hổ.

Có người lanh mồm lanh miệng, ngay sau đó liền tò mò mà truy hỏi Lâm Nhiễm, “Cậu cùng Thẩm Thước, vì sao lại chia tay?”

Còn có người nói: “Thẩm Thước lại đây hẳn là tìm cậu, hai người…… Còn có khả năng sao?”

Lúc này Thẩm Thước vừa đi xử lý vết thương đã dẫn các bạn học trở về.

Cửa lại lần nữa truyền đến động tĩnh, mọi người trên sô pha nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Lâm Nhiễm đang ngồi quay lưng về phía cửa, cô khẽ quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, dư quang thoáng nhìn thấy người đàn ông lại xuất hiện ở cửa.

“Sao có thể?” Lâm Nhiễm cười khẽ một tiếng, ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó ung dung dựa vào trên ghế salon, “Tôi không làm nghề tài chế.”

Giọng nói rơi xuống, toàn trường lập tức im lặng không một tiếng động.

Hảo gia hỏa, vừa rồi ngươi vừa mới nói Thẩm Thước xui xẻo, hiện tại lại đem hắn coi thành rác rưởi?

Thật tàn nhẫn.

Vì yêu sinh hận là như thế sao?

Lại một lần, Thẩm Thước nghe được những lời Lâm Nhiễm nói, bước chân dừng lại ở cửa.

Bầu không khí thậm chí rơi vào tình huống xấu hổ hơn.

Mà Trần Chí Hoành vì để làm dịu bầu không khí, khoa trương mà cười gượng hai tiếng, từ bên cạnh Thẩm Thước đi chen vào, giống như không nghe thấy lời Lâm Nhiễm nói, làm bộ vui vẻ mà chào hỏi mọi người.

“Xin chào! Các bạn học khoa Nhân sự 1! Chúng tôi là lớp 3 Tài chính bên cạnh. Nghe nói mọi người cũng đang tổ chức họp lớp ở đây, nên ghé qua góp vui cùng mọi người!”

Vốn dĩ chính là họp lớp, ai cũng không hy vọng mọi thứ trở nên tẻ nhạt, có người làm náo nhiệt bầu không khí, những người khác tự nhiên cũng hùa theo, “Đúng vậy, náo nhiệt náo nhiệt.”

“Vậy còn đứng đó làm gì?”

“Tới uống rượu.”