Văn Thời Yến rũ mắt xuống, dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Nhiễm .
Anh ấy nhanh chóng nhận ra cô, cười giơ tay ra hiệu cho cô, sau đó cất bước đi về phía cô.
Lâm Nhiễm kéo Trình Dục bên cạnh, nhắc nhở hắn đi theo, sau đó đẩy hành lý đi đến chỗ Văn Thời Yến.
“Sao lại là em?” Đi tới trước mặt, Lâm Nhiễm có chút ngoài ý muốn hỏi đối phương.
Văn Thời Yến duỗi tay tiếp nhận hành lý của cô, câu môi cười một cái: “Chị dâu nói, sẽ cho em một cơ hội để biểu hiện.”
Người chị dâu mà anh ấy đang nói đến là Mạnh Tinh Duyệt, người vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm cùng Mạnh Tinh Duyệt là bạn học đại học và bạn cùng phòng, tốt nghiệp mấy năm nay hai người vẫn luôn giữ liên lạc. Bản thân Mạnh Tinh Duyệt là thiên kim nhà giàu bị bỏ rơi, sau này nhận tổ quy tông trở lại Mạnh gia, thay mặt cho nhà họ Mạnh cử hành hôn lễ với Văn gia- một danh môn vọng tộc nổi tiếng ở Nam thành, gả cho anh trai của Văn Thời Yến.
Lâm Nhiễm sở dĩ quen biết Văn Thời Yến, chính là bởi vì có tầng quan hệ này với Mạnh Tinh Duyệt.
Hơn nữa Mạnh Tinh Duyệt luôn muốn trở thành chị dâu của Lâm Nhiễm, vì thế khoảng thời gian trước cô ấy bắt đầu mai mối cho cô cùng Văn Thời Yến.
Lâm Nhiễm và Văn Thời Yến hiện tại đều đang độc thân, lại còn đến tuổi kết hôn, đương nhiên cũng không bài xích hay loại trừ khả năng này, cho nên cả hai đều ôm tâm lý thử một lần, sau đó thì thêm phương thức liên hệ của nhau.
Tuy nhiên, ba năm trước Lâm Nhiễm đã trở về quê Đông Lâm, trong khi gia đình của Văn Thời Yến ở Nam thành, hai người sống ở các thành phố khác nhau và hầu như không có cơ hội gặp mặt, đều là dựa vào liên lạc bằng giọng nói hoặc video.
Cho nên lại nói tiếp, Lâm Nhiễm cùng Văn Thời Yến hôm nay cũng xem như là “Bạn bè qua mạng gặp nhau”.
“Giới thiệu một chút.” Lâm Nhiễm cười dẫn Trình Dục đang đứng bên cạnh giới thiệu với Văn Thời Yến: “Đây là Trình Dục, chị dâu của em cũng biết, bọn chị đều là cựu sinh viên của Đại học Nam Kinh.”
Văn Thời Yến mỉm cười vươn tay về phía Trình Dục, “Chào anh.”
“Còn đây là em trai của chồng Tinh Duyệt, Văn Thời Yến.” Lâm Nhiễm lại quay đầu tiếp tục giới thiệu cho Trình Dục.
Trình Dục cũng cười bắt tay đối phương: “Xin chào.”
Đồng thời, ánh mắt nhìn đối phương cũng có chút thăm dò.
Văn Thời Yến mơ hồ cảm nhận được ý tứ hàm xúc trong mắt Trình Dục, nhưng không để ý lắm mà cong môi cười một cái.
**
Sau đó, ba người đi vào gara, đem hành lý đặt trong xe.
Văn Thời Yến tự mình lái xe, để tránh sử dụng em chồng của bạn như tài xế, Lâm Nhiễm theo hắn ngồi vào ghế phụ, mà Trình Dục chỉ có thể ngồi ở ghế sau một mình.
Sau khi lên xe, Trình Dục nghiêm túc đánh giá nội thất bên trong xe một phen, là phiên bản cao cấp của Maserati.
Mà người đàn ông ngồi ở ghế lái trước mặt anh ta thoạt nhìn có vẻ ngoài hai mươi, có lẽ trẻ hơn anh ta hai hoặc ba tuổi.
Tuổi còn trẻ như vậy mà lái một chiếc xe sang, e rằng cũng là phú nhị đại giống như Thẩm Thước.
Kỳ thật, Trình Vũ cũng vừa mới quan sát cử chỉ cùng khí chất trên người Văn Thời Yến, anh liền ít nhiều đoán được một chút, chỉ là giờ phút này lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Trình Vũ cau mày, nặng nề dựa vào lưng ghế và thở dài một cái không thể nhận ra.
Văn Thời Yến quen thuộc lùi xe ra khỏi bãi đậu xe, sau khi ra khỏi gara, giống như lơ đãng hỏi Lâm Nhiễm: “Hai ngày tới chị dự định như thế nào?”
Hơn 9 giờ tối ở Nam thành, lúc này cả thành phố đã bị bao phủ trong bóng tối đen kịt. Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, rơi xuống cửa kính ô tô, bị thủy tinh khúc xạ, lờ mờ chiếu vào khuôn mặt cô.
Lâm Nhiễm nhíu mày, đơn giản lại rõ ràng nói cho hắn biết lộ trình hai ngày tới: “Đêm nay các bạn học họp mặt, ngày mai đi thăm trường, trưa ngày mốt bay về.”
Nghe xong, Văn Thời Yến tặc lưỡi một tiếng, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà bớt thời giờ liếc nhìn cô một cái: “Vậy chị còn thời gian hẹn hò với em không?”
Giọng điệu hắn mang theo ngữ khí hài hước, không quá đứng đắn, Lâm Nhiễm cười khẽ: “Em thật sự muốn cùng chị hẹn hò?”
Văn Thời Yến nhướng mày, quét mắt qua kính chiếu hậu, thuần thục nhanh chóng mà đánh tay lái, cười nói: “Khó có khi chị tới Nam thành một chuyến.”
Nghe có vẻ rất đáng tiếc nếu bỏ lỡ cơ hội này phải không? Lâm Nhiễm lắc đầu cười cười, nói: “Hẹn hò chắc là không có thời gian, ngày mai còn phải tìm thời gian đến nhà chị dâu của em xem bảo bảo.”
Mạnh Tinh Duyệt sinh con vào đầu năm nay, khi đó tình hình dịch bệnh trong nước nghiêm trọng, việc đi lại được kiểm soát nghiêm ngặt, Lâm Nhiễm vẫn luôn không có thể tự mình đi gặp đứa nhỏ, chỉ nhìn thấy qua ảnh chụp và video.
Lần này trường học kỷ niệm trăm năm ngày thành lập, Lâm Nhiễm vốn là không định tới, vì dù sao Nam thành đối với cô cũng là nơi buồn bã, và cô một chút cũng đều không muốn về thăm lại chốn cũ. Nhưng nghĩ rằng mình còn có thể ghé qua nhìn đứa bé, cuối cùng cô mới quyết định thay đổi chủ ý.
**
Nửa giờ sau, Văn Thời Yến lái xe đưa hai người đến khách sạn đã đặt trước.
Lâm Nhiễm nói cảm ơn với Văn Thời Yến, tháo dây an toàn và xuống xe.
Văn Thời Yến gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngửa mặt, một tay giữ vô lăng, quay đầu nhìn cô, cười dặn dò một câu: “Ngày mai chị xong việc ở đây thì nhắn tin cho em, em sẽ tới đón chị.”
Động tác đẩy cửa xe của Lâm Nhiễm dừng lại, có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn hắn.
Văn Thời Yến cười cà lơ phất phơ, ngón tay nắm vô lăng gõ nhẹ, nói: “Đưa chị đến nhà chị dâu em.”
Dừng một chút: “Thuận tiện hẹn hò.”
Ghế sau Trình Dục vừa mới đẩy cửa xe ra, một chân bước ra ngoài, nghe vậy ngước mắt nhìn về phía ghế phụ.
Lâm Nhiễm trầm ngâm một lát, do dự qua đi, đồng ý nói: “Được.”
Xuống xe, Lâm Nhiễm cúi người vẫy tay tạm biệt Văn Thời Yến, sau đó đóng cửa xe, cùng Trình Dục vòng qua cốp xe lấy hành lý.
Vừa đẩy hành lý vào trong khách sạn, Trình Dục vừa quay đầu nhìn chiếc Maserati đã khởi động lái về phía trước, nhìn Lâm Nhiễm bên cạnh: “Nhiễm Nhiễm, cậu cùng hắn……”
Lâm Nhiễm và Trình Dục đã biết nhau từ thời đại học, cũng là bạn bè lâu năm, Trình Dục biết rất nhiều về cô, cho nên việc này cô cũng không cần phải che giấu anh ấy.
“Bọn tớ hiện tại đang muốn tìm hiểu nhau.” Lâm Nhiễm một tay đẩy hành lý, cúi đầu lấy chững minh Thư trong túi nhỏ ra, “Nếu thích hợp, cả hai liền ở bên nhau.”
Đã ba năm kể từ khi kết thúc mối quan hệ cuối cùng, cô hiện tại cũng không muốn từ chối một khởi đầu mới.
Tuy nhiên, khi Trình Dục nghe cô nói vậy, vẻ mặt tức khắc trở nên ảm đạm.
Lâm Nhiễm sóng vai đi cùng anh, cũng không có để ý tới sự thay đổi trên nét mặt anh, “Không phải như cậu nói sao, con người ta luôn hướng về phía trước.” Cô nhếch khóe môi, đi đến quầy lễ tân, đưa chứng minh thư cho nhân viên.
Câu nói kia quả thực là do Trình Dục nói, nhưng ý của hắn là hy vọng Lâm Nhiễm có thể nhìn mình.
Có thể……
Trình Dục nắm chiếc vali càng lúc càng chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Mãi đến khi nhân viên nhắc xuất trình Chứng minh nhân dân, hắn mới định thần lại, thất hồn lạc phách* mà từ trong túi lấy ra CMND.
(*thất hồn lạc phách: thất thần, bàng hoàng...)
**
Tuy rằng lần này đến Nam thành mục đích chính là tham gia lễ kỷ niệm của trường, nhưng rất nhiều lớp cũng nhân cơ hội này mà tổ chức họp mặt .
Thật ra từ sau khi tốt nghiệp, năm nào cũng tổ chức họp lớp, nhưng bởi vì Lâm Nhiễm trở về quê, hơn nữa không muốn nhớ lại quá khứ, cho nên hai năm qua cô đều không có tham gia. Năm nay là năm thứ ba, khó có được một lần, sau khi để hành lý trong khách sạn, cô thay một bộ quần áo đẹp đẽ, lại trang điểm nghiêm túc rồi đi giày cao gót để đến chỗ hẹn.
Địa điểm gặp mặt được chọn tại một KTV ở trung tâm thành phố, cách khách sạn nơi bọn cô ở không xa, đi bộ hơn mười phút là có thể đến.
Trình Dục và Lâm Nhiễm đi cùng nhau, mặc dù hai người tốt nghiệp cùng năm, nhưng họ lại khác chuyên ngành và khác lớp, vì vậy hai người đã tách ra khi đến nơi.
Lâm Nhiễm theo tin nhắn được gửi trong nhóm lớp, tìm thấy phòng bao tương ứng-303.
Khi mở cửa bước vào, nhìn vào bên trong đã có vài người ngồi, phần lớn đều là sinh viên tốt nghiệp ở lại Nam thành làm việc, họ tới tương đối sớm.
Màn hình lớn đang phát các bài hát, nhưng có lẽ để không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện, âm thanh đã không được bật và chỉ có MV phát một cách lặng lẽ.
Vì vậy, vừa có người tiến vào, người bên trong liền có thể nghe thấy được động tĩnh. Lâm Nhiễm vừa bước vào, mọi người liền quay đầu, sôi nổi nhìn sang.
“Lâm Nhiễm đến rồi.”
“Đã lâu không gặp.”
“Càng ngày càng xinh đẹp.”
……
Từng người lên tiếng chào hỏi, khóe môi Lâm Nhiễm cong lên một vòng cung nhàn nhạt, cười vẫy tay với bọn họ, đáp: “Đã lâu không gặp”.
Đột nhiên có người hỏi, “Hả? Thẩm Thước không đi cùng cậu sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều quan tâm mà nhìn về phía sau Lâm Nhiễm.
Năm đó, Thẩm Thước theo đuổi Lâm Nhiễm một cách công khai và mãnh liệt, sau này hai người ở bên nhau, họ trở thành một đôi tình lữ kiểu mẫu nổi tiếng trong khuôn viên trường Đại học Nam Kinh, trai tài gái sắc, khiến người khác phải ghen tị. Một cặp đôi như vậy, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Khi còn đi học, trò đùa yêu thích của họ là cá cược xem hai người có kết hôn sau khi tốt nghiệp hay không.
Thậm chí có người nói, Thẩm Thước điên cuồng vì Lâm Nhiễm, đừng nói kết hôn, không chừng đến lúc tốt nghiệp còn có thể ôm con đi chụp chụp ảnh.
Nhưng không nghĩ tới đã tốt nghiệp ba năm rồi, không nói có con, căn bản không có nghe được tin tức kết hôn của hai người, thậm chí hôm nay họp lớp cũng không cùng nhau tham dự?
Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?
Thật khiến người ta tò mò,vì vậy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Nhiễm, chờ đợi cô ấy đưa ra câu trả lời.
Thật sự lúc còn học đại học, ngay cả bản thân Lâm Nhiễm đôi khi cũng không khỏi ảo tưởng về việc Thẩm Thước sẽ cầu hôn cô như thế nào. Vậy mà, tốt nghiệp năm ấy, cô chẳng những không nhận được lời cầu hôn mà còn bị chia tay.
Đúng vậy, Thẩm Thước đã đề nghị chia tay, và cô bị đá.
Cho nên khi hỏi về Thẩm Thước, nụ cười trên mặt Lâm Nhiễm lập tức ngưng trệ.
Nhưng một lúc sau, cô lại kéo khóe miệng, khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh sảng khoái, giống như không có việc gì, cầm ly rượu trên bàn lên, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ phía sau.
“Sao lại nhắc tới anh ta vậy?” Đôi chân dài của Lâm Nhiễm gác lên nhau, lắc lắc ly rượu tây, rũ mắt nhìn cục đá đang lắc lư bên trong, ánh mắt tựa hồ còn lạnh hơn khối băng kia vài độ, “Xui xẻo.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngơ ngác nhìn nhau.
Đây là, chia tay rồi?
Cùng lúc đó, cửa phòng bao vừa mới bị đẩy ra, một nhóm nam nữ đi đến cửa.
Lời nói của Lâm Nhiễm từ trong phòng truyền ra rõ ràng, người dẫn đầu không khỏi dừng lại, ly rượu trong tay đột nhiên bị bóp nát, chất lỏng màu đỏ từ khe hở ngón tay chảy xuống, tràn khắp sàn nhà.
Không biết là rượu hay là máu từ lòng bàn tay anh chảy ra.