“Con người rồi sẽ thay đổi.”
“Đạo lý này, không phải anh tự mình dạy tôi sao?”
Đây là lên án anh năm đó đột nhiên thay lòng đổi dạ, đề nghị chia tay với cô?
Thẩm Thước lắc đầu phủ nhận nói: “Anh không thay đổi, trước nay đều chưa từng.”
Lâm Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, “Thẩm tổng nói lời này, bản thân anh sẽ tin sao?”
Thẩm Thước nắm chặt tay thành nắm đấm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là khó lòng giãi bày.
Lâm Nhiễm nhếch môi cười lạnh, tràn đầy ý mỉa mai, nghiêng đầu cắn điếu thuốc rồi châm lửa.
Chỉ là, cô còn chưa kịp hút một ngụm đã bị Thẩm Thước cướp đi.
“Thẩm Thước!” Lâm Nhiễm không khỏi nhíu mày, bực bội mà nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Thước nhéo tàn thuốc hơi hơi ẩm trong tay, cùng cô đối diện, vẫn là không nhượng bộ, vứt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn bên cạnh.
“Sau này cũng không được hút.” Anh cường ngạnh nói, nắm lấy cổ tay cô để giật lấy hộp thuốc lá và bật lửa trong tay cô.
“Anh dựa vào đâu mà quản tôi?” Lâm Nhiễm nắm chặt không chịu buông tay, nhưng không phải đối thủ của anh, rất nhanh đã bị anh cướp đi.
Lòng bàn tay cô trống không, bực bội cùng tức giận cô giơ tay đấm một quyền lên người anh, không khỏi cao giọng, “Chỉ bằng việc anh là bạn trai cũ của tôi sao?”
Ba chữ “bạn trai cũ” như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim người đàn ông.
Trái tim rất đau, Thẩm Thước gắt gao nắm chặt tay.
Hộp thuốc lá bị bóp đến biến dạng.
Anh nhíu mày, đau lòng mà nhìn cô.
“Anh có hiểu ‘bạn trai cũ’ nghĩa là gì không?” Lâm Nhiễm cũng nhìn anh, lạnh băng hỏi, từng câu từng chữ như con dao nhỏ đang dày xéo tim anh.
Nhìn bằng mắt thương cũng có thể thấy hốc mắt Thẩm Thước đang đỏ lên.
Nhưng rõ ràng ban đầu là anh đề nghị chia tay với cô, hiện tại lại làm như cô quá tàn nhẫn mà tổn thương đến anh, Lâm Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười, xoay người sải bước rời đi.
Cô tìm được phòng bao của đồng nghiệp, mới vừa đi tới cửa, đang định giơ tay đẩy vào thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong.
Cô lùi lại một bước, Triệu Phương Chu từ bên trong đi ra.
Vì uống rượu nên mặt Triệu Phương Chu đỏ bừng, ánh mắt cũng có vài phần mơ hồ nhìn cô, cười hỏi: “Thẩm tổng đâu? Cô có thấy không?”
Lâm Nhiễm do dự một chút, còn chưa biết phải nói như thế nào, phía sau đã truyền đến một âm thành khàn khàn.
“Tôi đây.”
Lâm Nhiễm hơi quay đầu lại, nhìn thoáng về phía sau, liền thấy Thẩm Thước với đôi chân dài đang chậm rãi đi tới.
Triệu Phương Chu chạy nhanh tới, ân cần cười nói: “Không có ý gì khác, chỉ là sợ ngài uống nhiều sẽ xảy ra chuyện.”
Thẩm Thước dừng lại ở phía sau Lâm Nhiễm, rũ mắt nhìn gáy cô, “Tửu lượng của tôi không đến mức kém như vậy.”
Triệu Phương Chu nhìn anh, lại nhìn Lâm Nhiễm, cười nói: “Vâng, Thẩm tổng rộng lượng.”
Lâm Nhiễm cùng Thẩm Thước trước sau rời khỏi hộp, hơn nữa đều ở bên ngoài một lúc mới quay lại, Triệu Phương Chu khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Chờ trở lại trên bàn cơm, Triệu Phương Chu càng thêm quan sát hai người cẩn thận hơn, phát hiện Thẩm Thước từ khi trở về ánh mắt hầu như không rời khỏi người Lâm Nhiễm, điều này càng thêm khẳng định suy đoán của ông.
Vì thế, ông bắt đầu tự quyết định, lấy thân phận cấp trên của Lâm Nhiễm, trực tiếp lên tiếng kêu cô kính rượu Thẩm Thước, còn muốn cùng cô đổi vị trí, làm cô phải ngồi bên cạnh Thẩm Thước.
Mấy người trên bàn sớm đã tu thành tinh, đặc biệt là mấy đồng nghiệp nam, rất nhanh đã nhận ra manh mối, cười phụ họa nói: “Đúng vậy, giám đốc Lâm hình như còn chưa kính rượu Thẩm tổng đâu.”
Dù sao đi nữa, chỉ cần có thể làm lãnh đạo mới cao hứng thì hy sinh ai, đối với họ cũng không quan trọng, mặc dù thoạt nhìn bình thường mọi người ở chung với nhau khá tốt.
Đây là thương trường, vào thời khắc mấu chốt chỉ nói lợi và hại, tình người không đáng nhắc tới.
Nếu cô muốn ở lại, Lâm Nhiễm cũng không phải không thể phối hợp xã giao một chút, nhưng vấn đề ở chỗ, cô vốn dĩ không nghĩ tới sẽ kiếm ăn dưới tay Thẩm Thước.
Cô lạnh lùng nhìn về phía trước, quản lý phòng kinh doanh rót cho cô một ly rượu đầy, đang muốn trở mặt chạy lấy người, Thẩm Thước đột nhiên lên tiếng.
“Bình thường liên hoan, các người cũng làm khó đồng nghiệp nữ như vậy sao?”
Giọng nói rơi xuống, âm thanh mời rượu đột nhiên im bặt.
Đã là kính rượu, bọn họ đương nhiên cũng rót một ly cho Thẩm Thước, nhưng so với ly của Lâm Nhiễm thì họ chỉ rót một chút để cho vui thôi.
Thẩm Thước nhìn hai ly đối lập rõ ràng về số lượng, hơn nữa vừa mới ở chỗ Lâm Nhiễm ăn phải trái đắng, đang buồn bực nên trực tiếp giơ tay hất chén rượu, “Đây là cái quy định gì vậy.”
Chén rượu loảng xoảng một tiếng, xoay một vòng trên kính cường lực, rượu lập tức lan ra khăn trải bàn, thấm ướt một mảnh.
“Cũng khó trách công ty ngày càng xuống dốc.”
Những người mời rượu cúi đầu im lặng, như ve sầu mùa đông không dám thở mạnh.
Dương Tuyết kéo cánh tay Lâm Nhiễm, ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Thước.
Thời điểm trở về, khi đến gara lấy xe, Dương Tuyết dọc theo đường đi hết lời khen ngợi Thẩm Thước.
“Lớn lên đẹp trai, lại có tiền, suy nghĩ còn rất chính đáng, bạn gái anh ta nhất định là rất hạnh phúc a~ Này, cậu nghĩ bạn gái của một người như vậy……”
Lâm Nhiễm nghe đến lỗ tay cũng cảm thấy khó chịu, ngắt lời cô ấy, “Cậu gọi tài xế lái thay chưa?”
Dương Tuyết vừa mới uống rượu xong, bị cô nhắc nhở, mới nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, “Hả, tớ quên mất rồi.”
Lâm Nhiễm không uống rượu nên lấy xe trực tiếp phóng đi.
Đầu óc cô tỉnh táo, lái xe được nửa đường cô mới phát hiện có một chiếc ô tô đen đang đi theo mình. Sau khi nhìn kỹ hơn cô nhận ra đó là chiếc xe công vụ.
Trong lòng cô cũng đoán được đại khái, liền không để ý tới nữa, giống như mọi ngày tan làm, đem xe lái vào gara của tiểu khu.
Khi xe của cô lái vào tiểu khu, chiếc xe sau cô không đi vào cùng cô nữa.
Tài xế dừng xe trước cửa gara, nhìn vào kính chiếu hậu, hỏi ý kiến của người ngồi ghế sau, “Thẩm tổng.”
Thẩm Thước ngẩng mặt, nhìn chiếc xe biến mất ở cửa gara, cảm xúc thường thường nói: “Trở về.”
“Vâng.” Tài xế lập tức quay đầu xe rời đi.
Gió đêm mùa thu lùa vào qua cửa sổ xe đang mở, có chút mát mẻ.
Thẩm Thước đặt ngón tay thon dài lên cửa xe, ấn nút nâng cửa sổ lên.
Lúc này, một chiếc Audi màu đen bình tĩnh đi ngang qua, trong lúc vô tình anh nhìn lướt qua bên ngoài, người đàn ông ngồi trên ghế lái chợt lóe lên trong mắt anh.
Sườn mặt quen thuộc khiến Thẩm Thước không khỏi nhìn về phía chiếc xe.
Nhưng vì hai chiếc xe đi ngược chiều nhau nên nhanh chóng kéo ra khoảng cách, anh không còn nhìn thấy người trong xe nữa, chỉ là xuyên qua cửa sổ phía sau vẫn có thể thấy rõ ràng nó đang đi vào trong gara của khu dân cư.
Thẩm Thước khẽ cau mày.
Người vừa này là Trình Dục? Hắn cũng sống ở đây?