Chương 12: Làm sao có thể là anh ấy

Đồng hồ báo thức các ngày trong tuần vẫn reo đúng 7h30 sáng như mọi khi.

Lâm Nhiễm nhắm mắt tìm điện thoại, tắt báo thức rồi nằm trên giường một lúc, sau đó xốc chăn xuống giường.

Rửa mặt xong, cô dắt chó xuống dưới lầu đi dạo một vòng, 8 giờ mới trở về.

Lúc này, cửa nhà hàng xóm từ bên trong mở ra, Trình Dục mặc vest chỉnh tề, sơ mi trắng cùng quần tây đen, dáng vẻ nghiêm trang đi ra.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Cả hai đồng thanh nói, rồi mỉm cười chào nhau.

Lâm Nhiễm dẫn chó đi tới, Mười Một thấy Trình Dục thì đặc biệt nhiệt tình, cọ cọ vào ống quần tây anh.

Lâm Nhiễm sợ lông chó sẽ dính vào quần nên kéo dây xích chó ra, “Mười Một.”

“Không sao đâu.” Trình Dục mỉm cười, cúi đầu sờ đầu nó.

“Cậu đi trước đi, không sẽ muộn đó.” Công ty của Trình Dục khá xa, Lâm Nhiễm nhắc nhở hắn.

“Ừ.” Trình Dục đứng thẳng người, đi về phía thang máy, “Hôm nay tớ làm sandwich, để ở trên bàn, lát nữa nhớ ăn nhé.”

“Được.” Lâm Nhiễm đáp lời, đi về phía trước mở cửa.

Sau khi vào nhà, cô đổ thức ăn cho chó vào bát của Mười Một, rồi lại sang nhà bên cạnh ăn bữa sáng do Trình Dục làm.

Trình Dục bình thường rất thích nấu ăn, mỗi lần nấu hắn sẽ để cho cô một phần, cô lại không thích nấu nướng nên hai năm nay đều được anh nấu cho ăn.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Nhiễm rửa bát, giúp Trình Dục đóng cửa lại, sau đó trở lại nhà mình.

Cô dành thời gian trang điểm đơn giản, sau đó mở tủ quần áo, chọn một bộ trang phục theo phong cách OL*, đeo chiếc đồng hồ thường mang và xách túi xách đi ra ngoài.

(*phong cách OL: old school được hiểu là phong cách ăn mặc giản dị, mộc mạc... . Mik cũng ko chắc nữa mn ạ, nếu bạn nào biết thì chỉ mk với ạ. Mik cảm ơn nhiều!!!)

Mỗi tuần đi làm, giao thông tắc nghẽn nhất vào giờ cao điểm, đặc biệt là vào thứ Hai, nhưng cuối cùng cô cũng đến được công ty.

Lâm Nhiễm quẹt thẻ vào cửa, cầm theo chìa khóa xe đi vào văn phòng.

Từ quầy lễ tân đến phòng giám đốc, Lâm Nhiễm lần lượt chào hỏi mấy đồng nghiệp đang đi về phía mình, cô giơ tay đẩy cửa phòng giám đốc ra.

Cô làm giám đốc nhân sự ở công ty này, người quản lý hành chính làm việc chung văn phòng với cô đã đến trước cô một bước, đang ngồi trước máy tính cau mày.

Sau khi Lâm Nhiễm tiến vào liền nhận ra sự bất thường, dùng tay trái đóng cửa lại, hỏi: “Làm sao vậy, giám đốc Dương?”

Dương Tuyết ngẩng đầu, lướt qua màn hình máy tính nhìn cô, “Lãnh đạo mới sắp đến.”

Công ty họ làm việc có tên là Thế Long Mậu Dịch, là một công ty mậu dịch lâu đời, năm đó có thể nói là tốt nhất ở Đông Lâm và trở thành lão đại trong ngành. Nhưng do ảnh hưởng của thương mại điện tử đánh sâu vào, nên bắt đầu suy giảm dần. Mà những người lãnh đạo tầng trên lại bảo thủ nhất quyết tuân theo quy định cũ, không chịu thay đổi sách lược, càng làm cho công ty thêm suy thoái.

Trong hai năm qua, ban lãnh đạo đã thay đổi suy nghĩ, Lâm Nhiễm cũng coi trọng điều này và cảm thấy vẫn còn hy vọng, nên cuối cùng quyết định tham gia vào. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cơ hội thị trường thực sự đã bị bỏ lỡ, mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn để sửa đổi. Vì vậy, trong nửa đầu năm nay, công ty truyền ra tin tức bị thu mua, đại đa số mọi người đều không quá ngạc nhiên.

Mà chỉ mấy ngày trước, tổng giám đốc đã nói với họ trong nhóm quản lý, Tập đoàn Vĩnh Phong đã thu mua công ty họ sẽ cử một lãnh đạo mới vào tháng tới để dẫn dắt công ty chuyển lỗ thành lãi, tạo ra vinh quang lớn hơn.

“Không phải nói tháng sau sao?” Lâm Nhiễm nhớ rất rõ điều này.

“Sớm hơn.”

Lâm Nhiễm đi đến trước bàn làm việc của mình, bỏ túi xách trên vai xuống, “Sao cậu biết?”

Dương Tuyết chống cằm, nói: “Buổi sáng Triệu tổng và thư kí Tiêu đi đón người, bộ phận hành chính phải bố trí xe.”

“Việc này……” Lâm Nhiễm kéo ghế qua ngồi xuống, “Có chút đột nhiên a.”

“Còn không phải à!” Dương Tuyết cảm thấy áp lực gấp bội, “Quá đột ngột rồi, vị lãnh đạo này không ra bài theo lẽ thường, phỏng chừng là một người chủ khó hầu hạ.”

“Vẫn là đừng nên nói xấu lãnh đạo.” Lâm Nhiễm hảo tâm nhắc nhở cô ấy một câu, đem chìa khóa xe bỏ vào trong túi.

“Còn không phải chỉ có tớ và cậu thôi sao, hơn nữa người còn chưa tới, không sợ.” Dương Tuyết cười cười, đánh máy tính, “Chờ người khác tới thì không thể nói nữa rồi.”

Lâm Nhiễm ừ một tiếng, cúi người mở máy tính của mình.

“Tới rồi, tới rồi.” Dương Tuyết đột nhiên kích động nói.

Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Dương Tuyết cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình nói: “Tiểu Ngọc đăng ảnh trong nhóm, cậu mau vào xem đi.”

Tiểu Ngọc, cấp dưới của Dương Tuyết, làm ở quầy lễ tân phòng hành chính.

Lâm Nhiễm duỗi thẳng eo, từ trong túi lấy điện thoại ra, nhấp vào một nhóm Wechat tên là “Nấu người nấu tâm hồn”*

(*những người làm việc chăm chỉ, những tâm hồn làm việc chăm chỉ)

Bên trong tổng cộng có sáu người, tất cả đều là đồng nghiệp có quan hệ tốt. Mục đích ban đầu thành lập nhóm là gọi đồ ăn mang đi và cùng nhau dùng bữa, sau này mối quan hệ ngày càng tốt đẹp hơn, các cô còn trò chuyện những câu chuyện thú vị nơi công sở,... .

Lâm Nhiễm vào nhóm, nhìn thấy tin nhắn của Dương Tuyết:【Bạn yêu, cậu nên chụp rõ hơn một chút chứ! 】

Lâm Nhiễm bấm mở bức ảnh phía trước, chỉ có vài bóng dáng.

Không có gì để xem nên Lâm Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua liền rời khỏi.

Có thứ gì đó đó đột nhiên lóe lên trong mắt cô, ngón tay cô dừng lại, lại lần nữa bấm vào bức ảnh.

Cô phóng to hình ảnh lên một chút, nhìn bóng lưng và vóc dáng của người đàn ông ở giữa, sau khi trùng lặp với ai đó trong ký ức, cô sững sờ vài giây.

Lại tiếp tục đem hình ảnh phóng to thêm chút nữa, tập trung vào cổ tay trái của người đàn ông, một sợi dây gỗ đàn hương đỏ lá nhó phản chiếu trong con ngươi.

Tương tự bóng dáng và thân hình, và vòng đeo tay giống nhau.

Lâm Nhiễm không khỏi nhíu mày.

Làm sao có thể là anh ấy.