Chương 10

Mười giờ sáng chủ nhật, sau khi thưởng thức bữa sáng thịnh soạn tại khách sạn, Lâm Nhiễm và Trình Dục cùng nhau lên đường về nhà.

Trước khi máy bay cất cánh, Lâm Nhiễm lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt đi, thì nhìn thấy vài lời mời kết bạn trên Wechat, cô tưởng đó là bạn cùng lớp trong nhóm nên đã đồng ý từng người một.

Cô đang định nhấp vào vòng bạn bè của mọi người để xem, thì lời nhắc nhở của tiếp viên lại vang lên bên tai, nên cô đành phải tắt điện thoại đi trước và đặt nó sang một bên.

Ba giờ sau, máy bay từ Nam Thành đến Đông Lâm hạ cánh an toàn.

Ra khỏi sân bay, Lâm Nhiễm và Trình Dục bắt taxi về nhà ba mẹ cô.

Cô nuôi một chú chó nhỏ, lần này đến Nam Thành tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên cô đã đem gửi nhờ nhà bố mẹ. Bây giờ đã về, cô tính đến đón nó.

Con chó này là chó hoang cô nhặt được không lâu sau khi từ Nam Thành trở về Đông Lâm. Lúc đó, cô đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương vì vừa mới chia tay, nhìn chó nhỏ bị vứt bỏ ven đường cảm thấy rất giống bản thân nên cô đã đem về nhà và chăm sóc nó thật tốt.

Ngày nhặt được nó là ngày 11 tháng 11, cho nên cô đã đặt tên cho nó là Mười Môt.

Nuôi hơn hai năm, Lâm Nhiễm cùng chó con thiết lập quan hệ rất sâu sắc, đã hai ngày không thấy nó, xuống taxi, cô kéo vali chạy nhanh về nhà.

Có thể là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lâm Nhiễm đứng ở trước cửa nhập mã mở khóa, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân chó.

Lâm Nhiễm cười gọi nó một tiếng, “Mười Một?”

Con chó ngay lập tức đáp lại cô bằng tiếng “Gâu gâu”.

Lâm Nhiễm mỉm cười, nhập số cuối cùng trên ổ khóa, cửa mở ra sau hai tiếng bíp.

Cô đẩy cửa đi vào, Mười Một vẫy đuôi nhiệt tình lao về phía cô.

Mười Một là giống chó Shiba, hiện tại đã hơn hai tuổi, nhảy lên có thể cao đến hơn phân nửa người cô.

Lâm Nhiễm ôm đầu chó nhỏ đáp lại sự nhiệt tình của nó, cười hỏi, “Hai ngày nay Mười Một có ngoan ngoãn nghe lời không?”

Lúc này, mẹ cô, Từ Lệ Quyên từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một nắm hành tây, cười nói: “Nó thực sự rất là ngoan đó!”

“Ai nha, ba của con thích nó lắm, ngày nào cũng tích cực dắt chó đi dạo.”

Cha của Lâm Nhiễm là một bác sĩ, và còn là một bác sĩ có thói sạch sẽ, cũng không thích động vật nhỏ, lúc trước nghe nói cô muốn nuôi chó, ông đã phản đối rất mãnh liệt. Nhưng không nghĩ tới hiện tại……

“Mười Một thật lợi hại.” Lâm Nhiễm rất vui mừng, cười xoa đầu chó nhỏ.

Mười Một thỏa mãn mà đem đầu nhét vào trên bụng cô cọ cọ, còn phát ra âm thanh chói tai như rất hài lòng, khiến cho Lâm Nhiễm cười không ngừng, “Em là quái vật kêu chít chít à?”

Trình Dục đẩy hai kiện hành lý tiến vào, chào hỏi Từ Lệ Quyên, “Chào dì ạ.”

“Được được.” Từ Lệ Quyên cười tủm tỉm đáp lại.

Mười Một và Lâm Nhiễm thân thiết xong, thấy Trình Dục tiến vào, chó nhỏ lại phe phẩy cái đuôi quay sang cho anh xoa đầu, tiếp tục phát ra sự nhiệt tình.

Từ Lệ Quyên thấy thế, ý cười càng sâu, “Mười Một thật sự rất thích cháu nha.”

Vừa nói, bà vừa nhìn về phía con gái mình đầy ẩn ý.

Lâm Nhiễm không để ý tới ánh mắt của bà, đi ngang qua, đến phòng ăn rót ly nước uống.

Trình Dục vuốt ve chó hai cái, nhìn thấy đồ ăn trong tay Từ Lệ Quyên liền kéo tay áo nói: “Dì, để con giúp dì.”

“Không cần không cần.” Từ Lệ Quyên xua tay, “Các con đi đường mệt nhọc, đã trở về thì phải nghỉ ngơi thật tốt”.

Lâm Nhiễm rót hai ly nước, đưa cho Trình Dục một ly.

“Trong phòng khách có trái cây, hôm nay dì mới vừa mua, còn rất tươi.” Từ Lệ Quyên tiếp tục nhiệt tình mà tiếp đón, “Hai đứa qua ăn thử đi.”

Lâm Nhiễm uống một ngụm nước, xoay người dẫn đầu đi vào phòng khách, Trình Dục cảm ơn Từ Lệ Quyên sau đó mới bưng ly nước cùng đi qua.

Từ Lệ Quyên đứng tại chỗ nhìn hắn trong chốc lát, càng thêm vừa lòng gật gật đầu, tươi cười đầy mặt mà trở lại phòng bếp.