Dù hôm trước bị phũ như vậy, nhưng Lư Thanh vẫn không bỏ cuộc, biết sao được cô vốn cứng đầu như vậy mà.
"Thanh à, hôm nay có cô Trịnh Ân và thằng nhóc Trịnh Phan đến nhà mình ăn cơm đó."
"Con biết rồi ạ."
Thấy bố ngập ngừng, Lư Thanh thở dài nói: "Con đã qua cái thời kì nổi loạn đó rồi."
Lư Sơn với Trịnh Ân qua lại từ khi Lư Thanh mười tuổi, khi đó cô đã khóc toáng lên, nhốn nháo một trận, bắt bố phải chia tay với Trịnh Ân.
Đã qua sáu nám, cô đã trưởng thành rồi, cô biết bố đã hi sinh vì cô rất nhiều. Cô không biết bố cô với Trịnh Ân là có tình cảm nam nữ hay là tri kỉ của nhau, nhưng nếu bố muốn tiến xa hơn nữa thì cô sẽ ủng hộ.
Lớp mười một đã chạy gần xong chương trình mười hai, lên đến mười hai chỉ lo ôn thi đại học. Lư Sơn đã đón hai mẹ con Trịnh Ân vào ở chung.
"Thanh à, con có gì không hiểu cứ hỏi thằng Phan ý." Ông Lư mặt mày hớn hở, cười tít mắt nói lớn.
Trịnh Ân bên cạnh cũng phụ hoạ theo, kéo cậu con trai bên cạnh lại gần.
"Đúng đấy."
Lư Thanh nhìn Trịnh Phan đối diện, thấy anh cũng đang nhìn mình, liền cụp mắt xuống, cúi đầu ăn cơm.
Hỏi bài Trịnh Phan ư? Dù bây giờ đã là người một nhà rồi nhưng cô nào dám chứ.
Người ta là sinh viên ưu tú của đại học A, bận trăm công nghìn việc. Thêm nữa, cứ nhìn thấy vết sẹo trên trán Trịnh Phan cô lại thấy có lỗi.
Dù anh hơn cô một tuổi hưng lại trưởng thành hơn cô rất nhiều. Nhớ lại năm đó, cô chẳng biết lấy đâu ra cái gan đứng trước mặt Trịnh Phan yêu cầu mẹ anh rời xa bố cô.
Anh chỉ im lặng nhìn cô, Lư Thanh lúc đó ngang bướng, ương ngạnh liền đẩy anh ngã xuống đất, lấy cây gậy đánh vào đầu anh.
Cậu bé Trịnh Phan đó, dù rất đau, máu chảy cũng rất nhiều, lại chẳng phản ứng gì, chẳng làm gì cô. Ấy vậy mà Lư Thanh khi đó đã khóc thay cho Trịnh Phan, trên đường đưa anh đến trạm xá, bác sĩ xử lí xong vết thương cho anh rồi mà cô vẫn như hết khóc.
Bây giờ nhớ lại Lư Thanh cảm thấy xấu hổ vô cùng, luôn tìm mọi cách tránh mặt Trịnh Phan.
"Thanh à, con tính vào đại học nào vậy?"
"Đại học A ạ."
"Hay quá cùng trường với Phan đó, hai đứa có thể dựa dẫm vào nhau rồi."
Trịnh Ân hết nhìn Lư Thanh lại nhìn Trịnh Phan, ánh mắt ngập tràn vui sướиɠ.
"Con nên học hỏi Phan nhiều nha." Ông Lư vô cùng yêu thích Trịnh Phan, thấy Lư Thanh tính học cùng trường với anh, ông cũng yên tâm phần nào.
"Cái lão này! Lư Thanh lần nào thi chẳng nằm trong top năm của khối."
"Ừ ha."
Nhìn cảnh gia đình hoà thuận như vậy Lư Sơn suốt bữa ăn chỉ có lo cười.
Thoáng cái đã hết năm học, sắp hết giờ Lư Thanh lén chạy sang A3. Thành viên trong lớp này dường như đã quá quen thuộc với Lư Thanh, cô thản nhiên nhét một mẩu giấy vào trong ngăn bàn của Thẩm Tư Nam.
Xong việc, Lư thanh vui sướиɠ vừa đi vừa cười tủm tỉm.
"Thanh ơi."
Nghe thấy có người gọi mình, Lư Thanh dừng lại, quay đầu thì thấy Trịnh Phan đang vẫy tay với cô.
"Sao anh lại về trường vậy?"
"Có việc, chưa hết giờ mà em đi đâu vậy hả?"
"Hi hi hi hi."
Lư Thanh không trả lời, chỉ cười ngây ngốc. Đâu thể nói cô nhân lúc giáo viên đang họp, lén lút sang lớp crush được.
"Em đó." Trịnh Phan phì cười, sủng nịnh xoa đầu cô.
Thẩm Tư Nam mặt mày tối sầm đi về lớp, tên ngốc Hoa Đông liền mở miệng trêu ghẹo: "Ban nãy Lư Thanh..."
"Đừng có nhắc đến con nhỏ đó trước mặt tao."
Thấy anh như vậy, Hoa Đông tức khắc ngậm chặt miệng, quay ra trao đổi ánh mắt với Khang Vũ.
Những con người hóng chuyện dù tay đang giải đề, nhưng mắt vẫn lén nhìn Thẩm Tư Nam.
Có vẻ anh đang không được vui.
Thẩm Tư Nam đi về nhà với cái mặt làm như ai đó thiếu nợ anh tiền, rất nhiều tiền về nhà.
Người giúp việc mới đến, chưa thạo việc chạy tới hỏi anh: "Cậu chủ, đồ trên cái bàn cạnh bàn học của cậu..."
Thẩm Tư Nam mua một cái bàn nhỏ để cạnh bàn học của mình chỉ để trưng bày đồ của Lư Thanh tặng anh trên đó.
Nghe đến Lư Thanh lại nhớ đến cái cảnh tên kia xoa đầu cô, đầu anh như muốn nổ tung, ngực phập phồng khó chịu.
"Vứt hết đi! Vứt cả cái bàn đi nữa!"
Nói xong, lại bỏ đi.
Sau khi buổi liên hoan cuối cùng kết thúc, Kha Phí thấy Lư Thanh buồn thúi ruột, liền an ủi: "Thôi mà, có phải lần đầu bị cho leo cây đâu."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô ấy đã lôi Thẩm Tư Nam lên tế sống. Cái tên đáng ghét này có gì mà khiến cho Lư Thanh thích hắn lâu vậy chứ?
Tuần trước, Lư Thanh để lại mẩu giấy trong ngăn bàn Thẩm Tư Nam, sau đó đứng đợi cậu ta suốt mấy tiếng đồng hồ ở phòng học sau trường. May mà Kha Phí đến kéo cô về!
"Tao đổi nguyện vọng rồi."
"Cái gì?"
Kha Phí nghe vậy bàng hoàng, Lư Thanh nói tiếp: "Tao sẽ thi đại học S."
"Sao tự nhiên lại thi đại học S?" Lư Thanh vì Thẩm Tư Nam đó mà kiên quyết muốn vào đại học A cho bằng được, sao tự nhiên lại thay đổi chứ?
"Tao thấy mình không đủ khả năng."
Nghe lời này, Kha Phí thật sự muốn đánh chết người trước mặt mình ngay lập tức.
Không đủ khả năng? Ha ha ha...
Nực cười! Thật là nực cười!
Lần nào thi cũng nằm trong top năm, điểm Anh - Văn luôn cao nhất khối, vậy mà mở mồm ra là không đủ khả năng?
"Mày đang chọc ngoáy tao đấy à?"
"Không có."
Thẩm Tư Nam đến nhà ông ở suốt hai tuần liền mới về nhà, anh không thấy đồ cùng cái bàn đâu liền chạy xuống nhà, gấp gáp hỏi: "Đồ của tôi đâu? Bàn của tôi đâu rồi?"
Người giúp việc nghe vậy ngớ người ra, nói: "Tôi vứt đi rồi."
"Ai cho cô vứt đi vậy?" Thẩm Tư Nam hét toáng lên, ánh mắt dữ tợn nhìn đối phương.
Cô giúp việc thấy người con trai cao hơn mình hai cái đầu, khí thế bức người ngột ngạt đến khó thở, ngập ngừng nói: "T...ôi... cậu.... Cậu kêu tôi vứt đi mà...."
Chưa đợi cô ấy nói hết câu, Thẩm Tư Nam đã lao ra khỏi nhà, cô giúp việc ngã khuỵ xuống, lấy tay ôm lấy phía ngực trái của mình.
Mà Thẩm Tư Nam lúc này đã chạy đến ngay bên cạnh thùng rác, mùi hôi thối bốc lên khiến người ta kinh tởm, nhưng anh nào quan tâm. Thẩm Tư Nam cứ vậy cúi đầu xuống, dùng đôi bàn tay bới, tìm đồ bên trong.
Anh chỉ hy vọng, hy vọng viển vông là mình sẽ tìm được.