- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
- Chương 5
Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
Chương 5
Bữa tiệc tối hôm qua kết thúc khi nào, Hạ Giai Ngôn không rõ. Sáng nay lên lớp thấy Lục Tiệp, vẫn bình thản như mọi ngày, không có cảm giác mệt mỏi.
Hai tuần liên tục Chu Đình đều đến sớm, nhưng lại không kiên trì được đến tuần thứ ba, đến khi tiếng chuông vang lên hấp tấp chạy vào phòng học. May mắn Lục Tiệp không nói gì, sau khi chào hỏi mọi người thì bắt đầu giảng bài.
Những tiết học đầu tiên đều không có tinh thần, Hạ Giai Ngôn nhìn kiến thức trong sách giáo khoa. Chu Đình lấy đầu bút chống cằm, trạng thái cũng không tốt hơn Hạ Giai Ngôn bao nhiêu. Cho tới khi Lục Tiệp gọi sinh viên trả lời vấn đề, hai cô mới mạnh mẽ hồi phục tinh thần, vội vội vàng vàng lật sách vở. Nghe thấy Lục Tiệp gọi một cái tên xa lạ, hai cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc nghỉ ngơi giữa khoá, một tay Chu Đình kéo Hạ Giai Ngôn đang chuẩn bị đi ra khỏi lớp học trở về, đè giọng nói: “Cậu thành thật cho tớ, cậu cùng với người đàn ông trên bục giảng là qua hệ gì.”
Vì vấn đề này, Chu Đình đã gọi cho rất nhiều cho Hạ Giai Ngôn qua điện thoại, mà mỗi lần Hạ Giai Ngôn đều luôn lấy cớ để trốn trán. Bởi vid sự tò mò trong người càng không ngừng làm loạn, nếu không nay không lấy được đáp án, nhất định cô sẽ không bỏ qua.
Trong lòng Hạ Giai Ngôn biết không thể nào trốn tránh, một lần nữa ngồi lại trên ghế, nhẹ nhàng bỏ tay Chu Đình ra: “Quan hệ của tớ với anh ấy, cũng giống như quan hệ của tớ với cậu. Tớ là học sinh của anh ấy, anh ấy là sư phụ của tớ, đơn giản mà nói, chúng mình là quan hệ thầy trò.”
Chu Đình nghiến răng giận dữ, gằn từng chữ mà kêu tên cô.
Hạ Giai Ngôn đưa ta giúp cô bình tĩnh, dừng vài giây mới nói: “Tớ với Lục Tiệp là bạn học, nhiều năm trước đã quen biết.”
“Hai người quen biết là quen biết, làm gì cần che giấu?” Chu Đình lập tức hỏi: “Các cậu gặp nhau như thế nào?”
Hạ Giai Ngôn tránh nặng tìm nhẹ nói: “Anh ấy cùng lớp với anh trai tớ, hơn nữa bọn họ đều là học viên của đội bóng rổ, cho nên tớ tương đối quen thuộc. Tớ thường xuyên đi tìm anh trai, đương nhiên là gặp mặt anh ấy nhiều.”
Dứt lời, Hạ Giai Ngôn vô thức nhìn về phía bục giảng, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Tiệp.
Khi đó Hạ Giai Ngôn mới năm nhất, số tiền cô cầm chỉ đủ để chi tiêu, cho nên chỉ còn cách tìm Hạ Giai Mặc cầu cứu. Bọn hẹ hẹn gặp lúc năm rưỡi chiều ở sân vận động. Cô tới sớm, sân vận động không có một ai, trái lại những cầu thủ ngồi hai hàng ghế trên khán đài.
Có người nhận ra em gái của Hạ Giai Mặc, vì vậy cách vài mét hô to: “Anh trai em đang ở trong phòng dụng cụ thể thao.”
Quả nhiên ở phòng dụng cụ thể thao Hạ Giai Ngôn nhìn thấy một nam sinh đưa lưng về phía mình. Anh ngồi xổm trên mặt đất. cầm một tập tài liệu trên tay, dường như đang kiểm tra số lượng thiết bị.
Vóc dáng của các học viên đội bóng rổ đều rất giống nhau, nhưng Hạ Giia Ngôn không bao giờ phải lo lắng về việc nhận nhầm người. Cô nhớ Hạ Giai Mặc mặc áo màu đỏ số mười sáu. Nhìn nam sinh trước mặt này mặc quần áo màu đỏ số mười sáu, Hạ Giai Ngôn rón rén đi vào, sau đó che mắt của anh, kì quái nói: “Đoán xem ta là ai!”
Không ngờ, người kia lạnh lùng bỏ qua cánh tay của cô, nghiêng mặt nhìn cô không nói một lời nào.
Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, Hạ Giai Ngôn vô cùng kinh ngạc, lúc lâu sau mới nhớ xin lỗi anh. Sau đó cô nhớ lại, cô nghĩ chắc hẳn Lục Tiệp có ấn tượng xấu về mình, có một lần khi cô vừa tập huấn luyện quân sự xong, làn da bị đen đi rất nhiều, sau đó còn ngốc nghếch nói với người đàn ông xa lạ đoán xem tôi là ai.
Chu Đình ngồi một bên chọc cô hai cái: “Này, nhìn nét mặt cậu vui vẻ như thế, nghĩ đến chuyện gì tốt trong quá khứ sao?”
Nghe thấy âm thanh Chu Đình, lập tức Hạ Giai Ngôn trong hồi ức thoát ra: “Cái gì vui vẻ, cậu nói linh tinh gì thế!”
Chu Đình kề sát mặt, cười nhẹ nhàng nói: “Cậu yêu thầm anh ấy? Còn có phải đã sớm cùng anh ấy có gian tình rồi phải không?”
“Chu Đình có phải cậu muốn chết không?” Hạ Giai Ngôn khó chịu hỏi.
“Tớ sai rồi.” Chu Đình giơ tay làm như đầu hàng, nhưng lại rất nhanh hiếu kì mà hỏi: “Các người đã không có gì, vậy tại sao tuần trước lại hỏi tớ, có thể nói chuyện riêng với cậu?”
Hạ Giai Ngôn liếc cô một cái: “Bởi vì cậu không hài lòng, chú ý điểm thành tích cuối kì của cậu.”
Thời điểm tan học, Chu Đình đưa ô của Lục Tiệp cho Hạ Giai Ngôn nói: “Hai người cũng tính là quen thuộc, giúp tớ trả lại ô cho anh ấy.”
Hạ Giai Ngôn chưa kịp từ chối, Chu Đình như một làn khói chạy nhanh ra khỏi lớp học.
Hôm nay có nhiều học sinh nữ xung quanh Lục Tiệp hỏi bài tập, Hạ Giai Ngôn có chút khó khan, nếu cứ như vậy cô trả lại chiếc ô cho Lục Tiệp, có thể sẽ khiến mọi người khó chịu. Cân nhắc liên tục, cô quyết định ngồi tại chỗ chờ anh.
Khoảng hai mươi phút, hoc sinh đặt câu hỏi cuối cùng lưu luyến rời phòng học.
Lục Tiệp đang muốn thu dọn đồ đạc, đưa mắt phát hiện Hạ Giai Ngôn vẫn còn ở đây.
Hạ Giai Ngôn nhìn chằm chằm vào bục giảng, phát hiện anh nhìn mình, vì vậy liền đi tới: “Chu Đình có việc gấp đi trước, cô ấy bảo em trả lại ô cho thầy.”
Lục Tiệp gật đầu, Hạ Giai Ngôn muốn nói tạm biệt anh, mà anh lại nói: “Buổi chiều có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao?” Hạ Giai Ngôn nói.
“Tôivẫn chưa tìm được chỗ ở phù hợp, buổi chiều hẹn môi giới xem nhà, em cùng đi đi.” Nhìn thấy nét mặt cô hoang mang, Lục Tiệp còn nói: “Mẹ tôi dạy tôi, nhất định khi đi xem phòng phải mang phụ nữ theo. Phụ nữ nhạy cảm, phòng có gì không đúng rất dễ phát hiện ra đấy.”
Hạ Giai Ngôn có chút do dự.
Lục Tiệp giống như vô ý mà giải thích: “Tôi vừa trở về, không có bạn khác giới quen thuộc, cho nên việc này làm phiền em rồi.”
Lời nói đã đến nước này, Hạ Giai Ngôn không có lý do từ chối.
Lục Tiệp đi đến nhà hang lần trước ăn cơm trưa, lúc Hạ Giai Ngôn nói muốn thanh toán, nhưng như thế nào anh cũng không muốn.
Bên môi giới nhà đất hẹn Lục Tiệp hai giờ chiều, cô và Lục Tiệp cùng nhau tới khu bất động sản gần trường xem phòng, lúc chờ thang máy tới, anh đột nhiên nhớ tới lời nói của Triệu Lượng, vô tình nhìn xuống đôi giày của Hạ Giai Ngôn.
Hôm nay Hạ Giai Ngôn đi đôi giày da màu đen, ánh mắt cô nhìn thẳng vào màn hình thang máy, cũng không có để ý ánh mắt Lục Tiệp.
Căn phòng mà người môi giới giới thiệu cho Lục Tiệp nằm ở trên phòng cao nhất, Lục Tiệp cùng Hạ Giai Ngôn đi vào cửa, anh ta lập tức dùng hết miệng lưỡi, tại đây nói ưu điểm từ đầu tới đuôi.
Hạ Giai Ngôn ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó đi vào phòng ngủ chính nhìn một vòng. Lục Tiệp mở rèm cửa sổ sát đất ra, quay đầu hỏi cô: “Nơi này như thế nào?”
Trước đây cũng có theo dõi một số quảng cáo bất động sản, Hạ Giai Ngôn cũng có một chút hiểu biết về phong thuỷ. Cô nói với Lục Tiệp: “Không được tốt cho lắm. Phòng ngủ đối diện với đường lớn, buổi tối có lẽ rất ồn ào, hơn nữa xung quanh lại có nhiều công trình kiến trúc góc nhọn, rất nghiêm trọng.
Sau đó bọn họ cũng đi xem them nhiều căn nhà khác, nhưng Lục Tiệp vẫn không thích. Mặc dù người môi giới đã bị giày vò một lúc lâu đổ mồ hôi, nhưng trong lòng biết khách họ càng kén chọn thì họ càng muốn mua, anh ta cũng không dám lơ là. Nhìn thấy Lục Tiệp lắc đầu, anh ta lại dẫn bọn đi xem phòng khác.
Đêm qua ngủ muộn, sáng nay dậy sớm, vừa rồi còn cùng Lục Tiệp đi tới đi lui như vậy, Hạ Giai Ngôn cảm thấy mệt mỏi. Trên đường đi đến các căn khác, cô định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại ngủ quên mất.
Hạ Giai Ngôn tỉnh dậy đã là nửa tiếng sau. Cô đưa tay xoa cái cổ cứng nhắc của mình, động tác này khiến cho chiếc áo che trên người cô rơi xuống. Cô theo bản năng giữ lấy, cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng trầm của người đàn ông: “Có ngủ ngon không?”
Nghe thấy âm thanh Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn mới chính thức tỉnh táo lại. Cô nhìn về phía anh hỏi: “Phòng chọn xong chưa?”
Lục Tiệp lắc đầu: “Lần sau chọn lại.”
Hạ Giai Ngôn đưa áo trả lại cho anh, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, làm hỏng kế hoạch của anh rồi.”
“Không có việc gì.” Lục Tiệp cầm áo để ra chỗ ngồi đằng sau, “Là tôi cân nhắc không chu toàn, làm trễ thời gian em nghỉ ngơi.”
Lời nói anh khách khí như vậy, Hạ Giai Ngôn cũng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ có thể hỏi anh: “Cái kia chúng ra bây giờ…”
Lục Tiệp mở khoá, sau đó nói: “Về nhà nghỉ ngơi đi.”
Hạ Giai Ngôn nhìn ra ngoài của sổ xe ô tô, lập túc nhận ra chỗ này là nhà mình. Rõ ràng cô không nói địa chỉ nhà mình cho Lục Tiệp, nhưng anh lại có thể đưa cô về một cách chính xác. Cô có chút nghi ngờ xuống xe, đi vài bước, sau lưng cũng không có tiếng nổ xe. Đột nhiên cô dừng lại, rồi quay lại.
Lục Tiệp đã sớm đoán được Hạ Giai Ngôn có hành động này, Hạ Giai Ngôn đang muốn gõ cửa sổ, mà anh đã chậm rãi hạ cửa sổ xuống.
“Làm sao anh biết tôi ở đây?” Hạ Giai Ngôn hỏi.
Lục Tiệp nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Thông tin cá nhân của em ở trường rất chi tiết.”
Đây có thể coi là công việc của Lục Tiệp, hay là lấy việc công làm việc tư, Hạ Giai Ngôn không rõ lắm. Cô đối với Lục Tiệp hiểu rất rõ, anh làm như vậy đều có mục đích, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nhớ kĩ một địa chỉ.
Lục Tiệp nhìn thấu ý nghĩ của cô, dừng mấy giây, anh nói: “Lúc nãy em ngủ, tôi không muốn đánh thức, cho nên mới đăng nhập lên hệ thống trường học để tìm.”
Hạ Giai Ngôn có thể tưởng tượng, hiện tại sắc mặt đầy sự phòng bị của cô. Nhìn Lục Tiệp vô tội, cô đành phải mỉm cười với anh, lại như vô tình giài thích: “Tôi chỉ là hiếu kì mà thôi.”
Lục Tiệp cũng cười, hai người nhất thới không nói gì.
“Cái kia… Không có việc gì nữa.” Hạ Giai Ngôn đứng thẳng người lên: “Tôi lên lầu, anh trên đường đi cẩn thận.”
Lục Tiệp ‘ừ’ một tiếng, trước khi lái xe đi, anh nói với Hạ Giai Ngôn: “Giai Ngôn, tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn bè, em không cần phải cảnh giác với tôi như vậy.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới
- Chương 5