Tối hôm qua uống rượu, còn thức đêm, hôm sau Hạ Giai Ngôn liền cảm thấy đau đầu. Cô giữ vững tinh thần làm việc, sửa tốt đề án với sắp xếp bản thảo thiết kế trong tay rồi đưa cho Lê Thiệu Trì.
Lê Thiệu Trì tiện tay mở ra, lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, anh ta gọi cô lại.
Hạ Giai Ngôn quay người: “Còn có việc?”
Lê Thiệu Trì để bản thảo sang một bên, trêu tức nói: “Nghe nói Lục Tiệp đưa cô về nhà, sau đó lại đưa chính mình đến bệnh viện.”
Trong lòng biết anh ta tự tiện sắp xếp việc của mình tối hôm qua, Hạ Giai Ngôn tức giận nói: “Có phải việc này có thể mang tới linh cảm cho tổng giám đốc không?”
Nhìn sắc mặt cô, Lê Thiệu Trì cười nói: “Linh cảm không có, nhưng ngược lại bắt đầu rất lớn.”
Hạ Giai Ngôn không tức giận, cô chỉ nói: “Nếu anh không có việc khác, tôi đi ra ngoài trước.”
Tay của cô vừa chạm vào tay nắm cửa, âm thanh Lê Thiệu Trì từ đằng sau vang lên: “Tuổi của cô còn trẻ sao?”
Hạ Giai Ngôn lần nữa quay đầu lại, cô nhìn anh ta, trong mắt mang theo vài phần hoang mang.
“Lục Tiệp đưa cô về nhà, cuối cùng lại bị thương như vậy, cô thật sự có thể mặc kệ sao?” Lê Thiệu Trì hỏi cô.
Cái chữ “Đưa về” kia, Lê Thiệu Trì đặc biệt nhấn mạnh, Hạ Giai Ngôn biết rõ ý anh ta là gì, cho nên cũng không nói gì.
“Vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc cậu ấy, thân thể của cô cũng không chịu đựng được, dứt khoát xin nghỉ đi.” Lê Thiệu Trì nhìn cô không có phản ứng gì, nói tiếp: “Lúc trước cậu ấy vì để cho tôi dẫn cô bên cạnh, xem như là giúp cô nói hết lời có ích rồi, cô muốn vì vấn đề riêng ảnh hưởng đến công việc, chính là đánh vào mặt cậu ấy rồi.”
Nghe xong câu cuối cùng kia, Hạ Giai Ngôn cuối cùng cũng nhìn sang: “Tôi bỏ công việc đi xử lý vấn đề riêng mới gọi là không có đạo đức nghề nghiệp. Hơn nữa anh ta ở khách sạn, ăn ngủ đều không cần quan tâm, không cần phải hai mươi tư tiếng đều phải trông coi.”
Lê Thiệu Trì đánh giá cô một chút: “Khó trách cô yên tâm như vậy. Trước đó vài ngày, anh ấy đã chuyển ra khách sạn rồi.”
Hạ Giai Ngôn nhíu máy: “Anh ấy không nói cho tôi biết.”
Lê Thiệu Trì lấy di động từ trong ngăn kéo ra, sau đó gửi địa chỉ nhà Lục Tiệp cho cô: “Buổi chiều bắt đầu xin nghỉ, còn lại để tôi. Tôi cũng biết cậu ấy không ít bận rộn, nều như cô không tới xem cậu ấy, thật sự không thể nào nói nổi.”
Sau khi bàn giao lại công việc, Hạ Giai Ngôn đi ra khỏi công ty, lấy địa chỉ Lê Thiệu Trì đưa đi tìm Lục Tiệp.
Tối hôm qua khẳng định Lục Tiệp rất tức giận, hơn nữa là đặc biệt tức giận. Hạ Giai Ngôn nhớ rõ, năm đó lúc cô đề nghị chia tay, trên mặt anh cũng là cảm xúc này. Không cam lòng, buồn bã, không thể làm gì, Lục Tiệp là người sống nội tâm, nếu không tức giận tới cực điểm, người ngoài cũng không thể đọc ra cảm xúc trên mặt anh.
Sau khi Hạ Giai Ngôn suy nghĩ lại, nhũng lời kia không phải là quá nặng. Cô một lòng muốn phân rõ giới hạn với Lục Tiệp, ý định làm cho anh hết hi vọng, không hy vọng anh lãng phí tình cảm trên người mình. Nhưng nghĩ lại, Lục Tiệp kiêu ngạo như vậy, lòng tự trọng lại cao, làm thế nào lại có thể tiếp nhận được cô liên tiếp vứt bỏ tình cảm của anh. Tên ăn trộm đâm dao vào người anh, cái anh nhận được cũng chỉ là da thịt đau, mà cô chỉ nói vài câu, làm anh bị thương bác sĩ cũng bó tay. Nhưng như vậy cũng tốt, cô quyết tâm làm Lục Tiệp tổn thương triệt để, anh căm hận chính mình nhiều hơn yêu.
Hạ Giai Ngôn suy nghĩ lộn xộn, trước cửa Lục Tiệp cân nhắc một chút rồi mới quyết định. Cô ân chuông cửa liên tiếp, lại kiên nhẫn đợi gần hai phút, cửa nhà mới mở ra.
Lục Tiệp mặc quần áo ở nhà, hai cúc áo trên cũng không mở ra, cổ áo mở rộng lộ ra một đoạn xương quai xanh. Tay phải của anh mất tự nhiên, nhưng không ảnh hưởng đến hình tượng của anh. Hạ Giai Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh, cằm anh không có râu, nhưng mà có vài vết đỏ, hẳn là dùng tay trái cạo râu không quen, không khống chế được độ mạnh làm tổn thương đến da.
Nhìn rõ ràng người đứng ngoài cửa, Lục Tiệp không khỏi ngẩn người. Anh không để cho cô vào nhà, chỉ hỏi cô: “Em tới làm gì?”
Hạ Giai Ngôn không trả lời, ngược lại hỏi anh: “Anh đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Lục Tiệp nói: “Chưa đi.”
“Tôi đưa anh đi.” Hạ Giai Ngôn nói.
‘Không cần.” Lục Tiệp từ chối: “Một lát nữa Khương Duyên đưa anh tới bệnh viện.”
Hạ Giai Ngôn rất kiên trì: “Dù sao tôi cũng tới rồi, không cần làm phiền tới Khương Duyên rồi.”
Lục Tiệp trầm mặc.
Hạ Giai Ngôn còn nói: “Có lẽ Khương Duyên rất bận đấy, đặc biệt làm chậm trễ công việc, anh cũng băn khoăn à.”
Lục Tiệp nhìn cô nửa ngày, vẫn là nghiêng người nói với cô: “Vào đi.”
Trong phòng có chút bừa bộn, trên bàn cơm còn có cốc nước với mấy hộp thuốc, ghế sô pha với trên bàn trà cũng đầy tạp chỉ độ dày khác nhau, mành rèm cửa sổ trên sân thượng cũng chỉ buộc lên một nửa, một nửa rơi xuống dưới, che mặt trời ở bên ngoài.
Hạ Giai Ngôn biết rõ Lục Tiệp có thuê giúp việc làm them giờ, nhưng lại tuyệt đối không thuê chăm sóc, anh không thích người lạ tới gần, chứ đừng nói là tiếp xúc thân mật. Chắc chắn bây giờ tâm tình anh đặc biệt bực bôi, bởi vì nhiều việc đơn giản làm cũng không được, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tối qua anh phát giận với cô. Cô cũng không so đo với anh, sau khi vào nhà buộc mành rèm lên, mở cửa sổ hít thở không khí.
Lục Tiệp lười biếng tựa vào ghế sô pha, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Duyên, bảo cậu ấy không cần lái xe tới. Khương Duyên trả lời tin nhắn rất nhanh, chỉ có bốn chữ: tiểu nhân đắc chí. Khóe miệng anh nhếch lên, sau đó xóa hai tin nhắn đó đi, anh liếc mắt nhìn Hạ Giai Ngôn bận rộn.
Vốn dĩ Hạ Giai Ngôn đã buộc xong rèm cửa, nhưng lại rơi xuống đất lại nhặt lên, sau đó đi vào phòng bếp. Cô vừa đi vừa hỏi: “Buổi trưa anh ăn cái gì rồi?”
Lục Tiệp giả vờ không thấy, cúi đầu nhìn màn hình máy điện thoại.
Hạ Giai Ngôn mở tủ lạnh ra, bên trong trống không, chỉ có mấy lon bia với đồ ăn nhanh. Cô liếc nhìn thùng rác, không phát hiện ra dấu vết gì của đồ ăn, vì vậy một lần nữa quay vào phòng khách: “Hai giờ chiều rồi, anh còn chưa ăn cơm?”
Lục Tiệp đầu cũng không ngẩng, trả lời cô: “Tôi vừa dây, còn chưa đói.”
“Đây không phải vấn đề có đói bụng hay không! Đi thay quần áo, tôi với anh đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì đến bệnh viện kiểm tra lại.” Lục Tiệp vẫn không nhúc nhích, Hạ Giai Ngôn bị thái độ của anh làm tức giận: “Nhanh lên!”
Mắt thấy bộ dạng tức giận của Hạ Giai Ngôn, cuối cùng Lục Tiệp cũng đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Hạ Giai Ngôn hai tay ôm ngực ngồi ở sô pha, trong lòng mắng anh một trận. Không đợi cô mắng xong, cô chỉ nghe thấy Lục Tiệp gọi tên cô, cô cho rằng anh đυ.ng phải vết thương, vội vàng lên tiếng: “Hả, tôi ở đây!”
“Đến đây giúp một chút.” Lục Tiệp nói.
Lúc đầu hạ Giai Ngôn không kịp phản ứng, lúc đi tới phòng ngủ, cô cảm thấy tới giúp đỡ chính là giúp thay quần áo. Cô giả vờ bình tĩnh đẩy cửa ra, bên trong im lặng, không nhìn thấy bóng dáng Lục Tiệp.
Phòng ngủ rất lớn, bên trong còn có phòng thay quần áo với phòng tắm. Lục Tiệp nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra, vì vậy nói: “Tôi ở trong này.”
Hạ Giai Ngôn đi theo tiếng nói đến phòng thay quần áo, nhìn thấy quần áo Lục Tiệp chỉnh tề, cô vụиɠ ŧяộʍ thở nhẹ ra. Anh đã thay xong quần áo, dây lưng cũng đeo xong rồi, chỉ có khóa là chưa cài vào. Cô đi qua giúp anh đeo lại thắt lưng bị chùng xuống, đây là lần đầu tiên cô giúp đàn ông làm chuyện này, rất ngượng tay, cho dù cẩn thận từng chút một vẫn đυ.ng vào eo với bụng dưới của anh. Chỗ nào cô đυ.ng vào cũng đều rất rắn chắc, dáng người Lục Tiệp vẫn tốt như vậy, thịt thừa cũng không có.
“Xong chưa?”
Âm thanh không kiên nhẫn từ đỉnh đầu truyền xuống, Hạ Giai Ngôn bị dọa tới run rẩy. Cô thu lại những suy nghĩ kia, dứt khoát nhanh chóng kéo xong dây lưng. Lục Tiệp hít một hơi, cô ngẩng đầu hỏi: “Quá chặt?”
Lục Tiệp rũ mắt nhìn xuống, nói: “Lùi ra một ô. Tôi cũng không phải phụ nữ, không cần theo đuổi cái gì gọi là dịu dàng?”
Hạ Giai Ngôn làm theo lời anh nói, đem dây lưng lùi ra một ô: “Như vậy được chưa?”
“Ừ.” Lục Tiệp nói.
Sau khi đeo xong dây lưng, Hạ Giai Ngôn giúp anh thay quần áo. Đang muốn đứng thẳng người, đầu lại va vào cằm Lục Tiệp, cô kêu một tiếng, mà Lục Tiệp chỉ nhíu máy một cái.
Thời điểm thay quần áo thuận lợi hơn nhiều, sau khi Lục Tiệp mặc xong, hai người cùng đi ra ngoài. Lục Tiệp đưa chìa khóa xe cho cô, cô nhận lấy, không kiêng kị nói: “Thắt dây an toàn chặt vào, kỹ thuật lái xe của tôi không tốt.”
Lục Tiệp không động, cũng không nói gì.
Hạ Giai Ngôn nhìn tay của anh, thay anh thắt dây an toàn. Bây giờ anh như một đứa trẻ giận dỗi, chỉ dùng hành động của ình biệu thị sự bất mãn với chán ghét. Cô có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy buốn cười, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy Lục Tiệp như vậy.
Bây giờ nhà hàng mở cũng không nhiều lắm, Hạ Giai Ngôn chỉ có thể cùng anh đi uống trà chiều. Lục Tiệp cũng không thích ăn bánh ngọt hay đồ ngọt, nhưng hôm nay lại không chọn, còn phối hợp ăn hết bánh ngọt cô gọi. Cô nghĩ anh hẳn là đói bụng lắm, khóe miệng có dính kem màu trắng, cô không giúp anh lau, chỉ đưa khăn tay cho anh.
Đưa Lục Tiệp đến bác sĩ kiểm tra lại vẫn là người tối hôm qua, bác sĩ tháo băng gạc của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn vội đưa mắt nhìn nơi khác, để tránh sợ hãi. Bác sĩ cẩn thận quan sát quan sát miệng vết thương khép lại, sau đó hỏi: “Tiểu Lục, có phải cháu gãi ngứa chỗ này rồi đúng không?”
Lục Tiệp nói: “Thật xin lỗi, tôi hôm qua xuống giường uống nước, mơ màng ngủ, đứng không vững nên dùng tay này chống đỡ trên tường.”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Miệng vết thương có chút rách ra. Mấy ngày nay nhất định phải cần thận, nếu không thì chính mình phải chịu khổ.”
Hạ Giai Ngôn không tin lời Lục Tiệp nói, cô khẳng định rằng anh không nghe lời dặn của bác sĩ, sau đó về nhà làm xằng bậy rồi.
“Vâng, cháu sẽ nhớ kĩ.” Lục Tiệp trả lời, nhận ra ánh mắt hoài nghi của Hạ Giai Ngôn, anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn bác sĩ thay thuốc cho mình.
Thời điểm hai người rời khỏi bệnh viện, bầu trời bắt đầu tối dần. Hạ Giai Ngôn cầm bệnh án thay anh, vừa đi vừa hỏi: “Miệng vết thương xảy ra vấn đề rồi, tối hôm qua anh để tay phải làm gì vậy?”
Lục Tiệp nhìn cô một cái, dùng giọng nói chuyện phiếm nói: “Tóm lại là tay này làm không ít việc rồi.”