- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Cũ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
- Chương 41-42
Tình Cũ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Chương 41-42
Chương 41: Em là đôi mắt của anh
Đến phòng vệ sinh, cô dẫn anh đến cạnh bồn cầu như bình thường, sau khi thấy anh cảm nhận được vị trí của bồn cầu mới xoay người chuẩn bị ra ngoài.
“Cô ra ngoài làm cái gì?” Anh gọi cô lại.
Cô không ra ngoài chẳng lẽ ở đây nhìn anh xuyt xuỵt sao? Cô lại không có sở thích rình xem người khác.
“Tới đây giúp tôi kéo khóa quần. Tôi không nhìn thấy.”
Mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, người này đang cố ý! Loại quần áo bệnh nhân này làm gì có khóa mà kéo.
Trong yên lặng bỗng vang lên tiếng cười của anh, kèm theo đó là giọng nói cực kỳ giễu cợt: “Không phải cô đã thấy qua rồi sao? Còn sợ cái gì?”
Cô lại càng quẫn bách, sao anh lại nhớ rõ chuyện này chứ.
Xem ra hiện tại tâm tình của anh cũng không tệ lắm.
Cô không nhịn được cong môi, “Chị có sợ cái gì sao?! Chị mới không thèm sợ! Là chị không nhìn trúng em! Không thèm nhìn! Loại gầy như que củi ấy có gì đáng nhìn.”
Nói xong “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, cũng không thèm quản vẻ mặt của anh lúc này thế nào.
Lúc này cô vĩnh viễn cũng không ngờ tới, nửa đời sau của mình sẽ vì một câu nói này mà phải trả giá cực lớn. Còn nữa, khi con sói này lộ ra bản chất của mình vốn dĩ là một sắc lang, sau khi không biết liêm sỉ đem cô ăn hết vào bụng còn mang thù hỏi cô lần này đến lần khác “rốt cuộc còn nhỏ nữa không?”.
Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này. Lại nói, sau khi bị cười nhạo giống như que củi, Tả Thần An cũng không nổi giận, sau khi làm xong chuyện lại gọi cô vào giúp anh rửa tay.
Cô còn bị tình huống vừa rồi làm cho rối rắm nên thật sự không muốn đi vào. Nhưng mà, đây rõ ràng là công việc của cô đúng không? Cô cảm thấy mình đúng là dại dột, rõ ràng là ngày nghỉ còn tự đưa mình tới cửa để anh sai bảo.
Dù không cam lòng nhưng rốt cuộc cô vẫn phải vào lại phòng vệ sinh, mở nước nóng giúp anh rửa tay.
Đem dung dịch nước rửa tay hòa vào nước ấm rồi chà xát bàn tay hơi lạnh của anh cho đến khi chúng ấm dần lên, cô rốt cuộc mới hài lòng, dùng khăn bông giúp anh lau sạch rồi mới đỡ anh về giường tiếp tục nghỉ ngơi.
Trong nháy mắt, lúc tay của anh vừa chạm được tay cô liền giữ lại, “Rửa tay mà cũng rửa lâu như vậy? Tôi còn tưởng cô không nỡ bỏ tay ra đấy!”
Cô liếc anh một cái tỏ vẻ khinh thường, nhưng lại phát hiện mình sai lầm rồi, dù nét mặt của cô có sinh động thế nào đi nữa thì anh cũng không nhìn thấy.
Trong lòng cô không khỏi mừng thầm, anh làm sao biết được, sỡ dĩ cô giúp anh rửa tay lâu như vậy là vì muốn dùng sự ấm áp của mình để sưởi ấm cho anh?
Lúc này, lòng bàn tay hai người đang dán chặt vào nhau, trong bàn tay anh còn có hơi ấm của cô, sẽ không bao giờ lạnh lẽo nữa. Thành tựu này khiến cô như lạc vào sương mù quên hết mọi thứ. Đến khi tới được mép giường, cô lại theo quán tính đỡ anh lên giường nhưng bàn tay nắm chặt tay anh vẫn không thả.
Anh âm thầm cười trộm, cũng không vạch trần động tác này của cô mà để cô tiếp tục nắm lấy bàn tay mình.
Một đêm này, Hạ Vãn Lộ cùng anh trải qua toàn bộ thời gian trong phòng bệnh, anh không để cô trở về mà cô cũng không nhắc tới chuyện về nhà hay nghỉ phép nữa.
Mà trên thực tế không chỉ có tối nay, mấy ngày nghỉ phép của Hạ Vãn Lộ cuối cùng vẫn trải qua cùng Tả Thần An trong phòng bệnh.
May mắn là anh còn có chút lương tâm, nhìn thấy mấy vết thương của cô nên chỉ để cô ở trong phòng bệnh ngây ngốc, cũng không sai bảo cô làm bất cứ chuyện gì, ngay cả việc tiêm thuốc cũng chấp nhận để y tá khác làm, việc ăn uống cũng tự mình ăn. Tóm lại là, cái người rãnh rỗi như cô ở trong phòng bệnh chỉ có tác dụng chính là cùng anh ngẩn người hoặc là đọc anh nghe vài tin tức trên tạp chí, cùng lắm thì hát thêm một bài hát nữa mà thôi.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi vết thương của cô được cắt chỉ, mà Tả Thần An cũng được xuất viện về nhà.
Chương 42: Em là đôi mắt của anh
Một buổi tối trước ngày anh xuất viện, cô lặng lẽ giúp anh kiểm tra lại đồ vật này nọ một lần, sau đó cùng anh ngồi ngẩn người.
Tự nhiên lại bắt đầu cảm khái.
Cuộc sống đúng là một món quà kỳ diệu, giống như cuộc gặp gỡ giữa cô và Tả Thần An, kiểu sống chung quyết liệt đầy cãi vã như vậy bây giờ lại khiến cô không khỏi nảy sinh một cảm loại giác mất mác, trong lòng giống như bị thiếu cái gì đó.
“Không có lời nào muốn nói với tôi sao?” Anh đột nhiên hỏi.
“Có mà…” Cô hơi đảo mắt, nói cái gì bây giờ? Cô và anh lúc ở cùng nhau thường là trầm mặc không nói chuyện, cứ như hai kẻ ngớ ngẩn ngồi mãi ở đó thôi.
Nhưng mà, hình như hôm nay thật sự cần nói một vài lời.
Ngày mai tạm biệt nhau rồi, anh vẫn là Tả Tam thiếu của một gia đình hiển hách, mà cô sẽ phải tốt nghiệp rồi trở về quê nhà, từ đó hai người trời nam đất bắc.
Theo lý mà nói, anh chẳng qua là bệnh nhân của cô, sự chia tay này đáng ra là một việc vui mừng không phải sao? Đối với những người làm công việc chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân như bọn cô thì được nhìn thấy bệnh nhân của mình xuất viện rời đi chính là một việc đáng mừng nhất.
Nhưng mà, tại sao cô lại có loại cảm giác này?
Cô âm thầm thở dài, cũng không biết phải nói gì.
“Sao lại thở dài?” Anh hỏi.
Cô chống cằm, lắc đầu một cái, “Không có gì…Việc đó…Tả 18, sau khi xuất viện anh đối xử tốt với người khác một chút đi, đừng có lúc nào cũng nổi giận với ba mẹ.”
“Hả? Không phải cô ghét mẹ tôi sao?” Anh dường như rất có hứng thú với lời dặn này của cô, phải biết là từ trước đến giờ Tiêu Hàn vẫn luôn tỏ ra bất mãn với cô.
Cô vẫn lắc đầu, “Sao có thể như vậy? Bà ấy quan tâm anh, lo lắng cho anh, không phải anh không biết, sau lưng anh bà ấy phải khóc không biết bao nhiêu lần.”
Cô cũng nghe nói qua, Tả Thân An vốn là một tài năng âm nhạc có chút danh tiếng, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Tả. Đôi mắt bị hủy, tiền đồ đột nhiên cũng bị phá hủy, làm một người mẹ sao lại không cảm thấy đau lòng? Cô tận mắt nhìn thấy Tiêu Hàn bật khóc không biết bào nhiêu lần, dù là ở hành lang, ở phòng làm việc của bác sĩ hay vườn hoa trong bệnh viện…tất cả đều là những nơi mà Tả Thần An không nghe được.
“Ừ.” Anh “ừ” một tiếng có lệ, cũng không biết là có thật sự đáp ứng không, sau đó lại hỏi một câu: “Còn gì nữa không?”
“Còn có…Thật ra thì mắt không nhìn thấy cũng chẳng có gì. Anh không cần nhụt chí. Chẳng phải cái người tên Beethoven gì gì đó tai cũng không nghe được mà còn trở thành một nhà âm nhạc nổi tiếng đấy sao? Tả 18, anh cũng có thể. Còn có JoJo nữa…Người ta…” Cô lại bắt đầu thao thao bất tuyệt một hồi.
Anh cười không biến sắc, “Cô rất thích hợp để làm chủ nhiệm ủy ban!”
Cô ngậm miệng không thèm nói thêm gì nữa. Cô có ý tốt mới nói mà.
“Tới đây!” Anh lạnh giọng ra lệnh.
“Làm gì?” Cô trừng mắt giận dỗi, cũng không tự chủ mà nhích lại gần anh.
“Vết sẹo ở đâu?”
Cô lúc này mới hiểu anh đang nói đến vết thương của mình.
Cô cúi đầu, duỗi cổ về phía trước đưa đến trước mặt anh, “Chỗ này.”
“Biết rõ là tôi không nhìn thấy mà.” Cái tính xấu của người nào đó lại bắt đầu nổi lên.
Vậy muốn cô phải làm thế nào, điều này còn có thể trách cô được sao? Rõ ràng là anh muốn xem mà. Cô nổi giận, tức giận nắm lấy tay của anh đặt lên gáy mình, “Ở chỗ này”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Cũ Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
- Chương 41-42