Chương 27-28

Chương 27: Em là đôi mắt của anh

Tả Thần An dường như cảm nhận được không khí có chút khác thường nhưng không thể nhận biết được phương hướng, chỉ có thể mờ mịt quay đầu giận dữ: “Ai? Các người muốn làm gì?”

Một giây đó, đáy lòng Hạ Vãn Lộ giống như bị hai ngón tay nhẹ nhàng miết lại một cái, mềm mại, lại có chút đau đớn và chua xót. Hành động này của anh, thật ra là anh đang sợ hãi, đối với thế giới đầy bóng tối này, anh cảm thấy rất mê man. Anh nổi nóng, anh giận dữ hay anh gàn dở chẳng qua cũng chỉ là mặt nạ dùng để che đậy nỗi sợ hãi và bất an của mình.

“Y tá Hạ Vãn Lộ!” Cô hắng giọng, trả lời đúng mực.

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, anh liền có động tác phòng bị, vội vàng ngồi dậy, quát lên: “Cô muốn làm gì?”

Cô cảm thấy buồn cười, liếc trộm đám người của Tả gia đang chuẩn bị vây quanh, sau đó chợt cúi người ghé sát vào tai anh, dùng giọng nói chỉ anh có thể nghe được nói: “Yên tâm, ở đây có nhiều người như vậy, tôi sẽ không cởϊ qυầи anh nữa.”

Cô nhìn thử, thấy cổ anh nổi đầy gân xanh, gò má trắng nõn của anh cũng trở nên ửng đỏ.

Cô không nhịn được muốn cười trộm, lùi ra, dưới tình huống Tả Thần An hoàn toàn không phòng bị, ba người đàn ông nhanh chóng trói chặt anh ở trên giường.

“Các người…Buông tôi ra!” Tả Thần An nổi giận, cố gắng giãy giụa cách nào cũng không thoát được, cuối cùng giống như đã hiểu ra cái gì, rống giận: “Sắc nữ! Là cô bày ra chủ ý cùi bắp này?!”

Bộ dáng kia, nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi cô vậy.

Sắc sữ? Cách xưng hô này khiến cô hơi quẫn bách, mặt cũng đỏ dần lên giống anh vậy.

Cô làm ra vẻ trấn định ho khan một tiếng, ra lệnh cho người của Tả gia: “Giữ đầu anh ta lại!”

Cụ ông nhà họ Tả đã từng chỉ huy đến thiên quân vạn mã, đối với giọng điệu ra lệnh dứt khoát của cô gái nhỏ này cực kỳ bất mãn, cứ đứng nguyên tại chỗ không thèm để ý tới, chỉ còn lại hai người đàn ông, sau này cô mới biết họ chính là ba và anh của Tả Thần An, tiến lên đè chặt Tả Thần An, mặc kệ anh gào thét chống cự thế nào cũng không chịu buông tay.

May mắn là anh cũng không bị thương ở đầu, cô cười thầm, cầm lên một dụng cụ khác – dao cạo râu, đem tóc của anh cạo sạch một mảng lớn, sau đó, tiêm vào…

Hừ, tiêm vào da đầu mấy đứa con nít chính là thế mạnh của cô!

Vừa tiêm vào, cô nhẹ giọng nhắc nhở: “Khụ khụ, nếu anh ta mà còn lộn xộn sẽ làm rơi kim mất, giữ chặt đầu anh ta một chút.” Được rồi, cô thừa nhận là cô đang cố ý, cho anh ta tiếp tục lộn xộn đi.

Cô suy nghĩ một chút, lại tiếp tục uy hϊếp: “Giường 18! Anh cứ lộn xộn thử xem. Cuối cùng tôi cũng có biện pháp giữ chặt anh, chỉ là, không biết đầu anh lúc đó sẽ biến thành cái dạng gì. Tôi không ngại đem đầu anh cạo sạch thành dưa hấu.”

“Cô…sắc nữ! Tôi muốn tố cáo. Ông nội! Mau đi tố cáo cô ta ngược đãi bệnh nhân.” Tả Thần An phẫn nộ không thôi.

Ngược đãi? Cô hừ lạnh, rót thêm một chén nước, “Uống thuốc!”

“Không uống!”

Rất tốt! Cô cầm thìa, đem toàn bộ số thuốc nghiền nát, thuốc con nhộng cũng bóc ra, đổ hết vào trong ly nước rồi khuấy đều cho đến khi hỗn hợp ấy biến thành thuốc nước, sau đó, cúi người tới hỏi thêm lần nữa: “Có uống hay không?”

“Không…”

Một câu “Không uống” còn chưa nói hết, cô đã thừa dịp anh há miệng ra đem thuốc rót vào trong miệng.

Anh không kịp nuốt, bị sặc đến mức không ngừng ho khan, trong lúc giãy giụa, một ly thuốc nước đã bị anh nuốt vào trong bụng, đắng đến mức anh muốn nôn hết ra ngoài.

Chương 28: Em là đôi mắt của anh

“Sắc nữ…” Anh vừa há mồm, không biết là viên gì đó ngòn ngọt đã được nhét vào trong miệng, anh vội vàng ngậm lấy, ra sức mυ"ŧ vào nhằm giảm đi cái vị đắng kia.

Thật vất vả mới hồi phục được, cảm giác có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa lấy đầu anh, còn có giọng nói dịu dàng quanh quẩn trên đỉnh đầu: “Đối với những đứa trẻ không ngoan, chúng tôi đều mớm thuốc bằng cách này, bị sặc cũng không chết được…Bất quá…Nếu ngoan ngoãn nghe lời của chị, chị sẽ cho kẹo ăn.”

Đây chính là “đánh một cái lại cho thêm một viên kẹo” trong truyền thuyết sao?

Chẳng sao cả, biết rõ lời nói và động tác của cô như vậy đều là đang nhạo báng mình, nhưng hết lần này đến lần khác, tâm tư, lại vì sự vỗ về của cô mà trở nên bình lặng.

Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của người nhà họ Tả, cô cứ vậy nghênh ngang rời đi, trước lúc đi còn bỏ lại một câu: “Có chuyện thì rung chuông.”

Phải mất hồi lâu, tất cả mọi người mới hồi phục lại tinh thần, ông cụ Tả còn nói nhỏ một câu: “A! Cô bé này thật có cá tính!”

Tả Thần An hừ lạnh, không lên tiếng, lặng lẽ đem tất cả cay đắng trong miệng, thậm chí cả trong lục phụ ngũ tạng nuốt hết.

Ông cụ liền hỏi: “Không phải cháu nói muốn đi tố cáo người ta sao? Còn muốn đi không?”

Sắc mặt Tả Thần An đen lại, tiếp tục giữ im lặng.

Cuối cùng, Tả Tư Tuyền đành mở miệng: “Thôi đi, người ta còn nhỏ, cũng không dễ dàng…”

Dạo này, ai cũng không dễ dàng, đứa nhỏ Thần An này lại càng không dễ dàng, thiên chi kiêu tử, tài năng âm nhạc, trong nháy mắt bỗng mất đi tất cả, sao có thể yêu cầu anh bình tĩnh cho được?

Tiêu Hàn cầm chén canh gần như đã nguội ngắt ở trên tay, lúc này mới dè dặt hỏi lại một câu: “Thần An, uống chút canh được không?”

Thần An vẫn đen mặt…

“Ai…Con phải uống chút gì đi chứ.” Đôi mắt Tiêu Hàn đã sớm khóc đến đỏ bừng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nước mắt lại trào ra lần nữa.

Im lặng nửa ngày, anh mới miễn cưỡng lên tiếng: “Rung chuông!”

Tả Tư Tuyền cho rằng anh cảm thấy khó chịu, vội vàng giúp anh nhấn chuông.

Trong phòng làm việc của y tá lúc này rất náo nhiệt, chị em trong phòng bát quái hỏi thăm Hạ Vãn Lộ làm cách nào để giải quyết giường 18, đột nhiên tiếng chuông lại reo lên, nhìn đèn báo màu đỏ hiện lên, chính con số 18.

Không có ai lại dám đi trêu chọc giường 18, trong nháy mắt cả phòng làm việc yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về Hạ Vãn Lộ, trăm miệng một lời nói: “Cô đi.”

Cô im lặng…

Lại là cô nữa sao?!

Phải biết là, cô cũng rất sợ. Nhà họ Tả chính là gia đình quyền quý, Tả Tam thiếu không thể đắc tội nổi! Mỗi hành động của cô đều giống như là nhổ lông trên lưng cọp, nhổ được thì may rồi, nhổ không được thì chỉ có một con đường chết. Cô còn có thành tích thực tập! Cô còn phải tốt nghiệp nha!

Mang tâm trạng thấp thỏm không yên lại đi tới phòng bệnh lần nữa, không khí trong phòng vẫn căng thẳng khiến cho người ta hít thở không thông như vậy.

Cô cố gắng lấy thêm dũng khí, lên tiếng hỏi: “Xin chào, có chuyện gì không ạ?”

Tất cả mọi người vẫn ngồi nguyên tại chỗ, giống như không có việc gì. Chỉ có Tả Thần An trầm mặt nói: “Mau về hết đi!”

“A!” Cô như trút được gánh nặng, định xoay người rời đi.

“Tôi không nói cô! Mau đứng lại!”

Tiếng rống giận dữ lại vang lên, cô run rẩy, không dám bước nửa bước.

“Tôi nói các người, đều đi hết đi!” Anh lại hét lên.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ, thì ra anh muốn người nhà của anh đi.

Có ý gì đây? Muốn đuổi hết người nhà đi để tiện hành hạ cô sao? Cô có dự cảm chẳng lành…