Chương 9: Chỉ còn lại tro tàn

Tố Hề thậm chí còn không đọc các điều khoản, trực tiếp ký. Sau đó đứng lên, "Giấy ly hôn ngày mai đi làm, bây giờ ủy ban đã đóng cửa rồi."

Cô ký đơn giản và gọn gàng như vậy, Phó Đình Dịch có phần ngạc nhiên. Giây lát, anh cầm bản thỏa thận ly hôn lên, im lặng suy nghĩ.

...

Trong phòng ngủ, Tố Hề bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Phó Đình Dịch, đang đứng ở cửa, bây giờ mới thật sự tin rằng cô thật sự muốn ly hôn.

Đôi vai gầy đi đi lại lại trong phòng ngủ, không mất bao nhiêu thời gian đã thu dọn xong đồ đạc của cô. Một chiếc vali 24 inch, chứa tất cả những gì cô có trong ba năm qua.

Tố Hề nhìn chiếc vali trong vài giây, khi cô ngẩn mặt lên, cô nhìn thấy Phó Đình Dịch.

Cô cười: "Ngày mai tôi có thể để vali của tôi vào trong cốp xe của anh được không? Sau khi lấy được giấy ly hôn, tôi sẽ mang đi."

Lúc này, cảm xúc trong lòng Phó Đình Dịch có chút phức tạp, anh im lặng một lúc mới lên tiếng.

"Cô không cần rời đi, căn nhà này là của cô."

Tố Hề rũ mắt xuống, "Không cần." Tìm một nơi không ai biết, chết một mình cũng tốt.

Phó Đình Dịch nhìn cô vài giây, "Tùy cô." Nói xong, xoay người rời đi.

"Phó Đình Dịch."

Phó Đình Dịch quay người lại, im lặng nhìn cô.

Tố Hề nhìn khuôn mặt đẹp trai và nghiêm nghị của anh, ngọn lửa đã từng bùng cháy trong mắt cô giờ chỉ còn lại tro tàn.

"Tôi chúc anh, quãng đời còn lại phồn hoa tựa gấm."

Cô rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt anh còn xấu hơn cả khóc. Trái tim của Phó Đình Dịch thắt lại không thể giải thích được. Phải mất vài giây sau anh mới nói: “Cảm ơn, cô cũng sẽ gặp được hạnh phúc của riêng mình”.

Không có cơ hội gặp được nữa rồi... cô muốn khóc.

Tố Hề xoay người, nuốt xuống vị đắng trong cổ họng, thấp giọng nói: "Ừm."

Phó Đình Dịch liếc nhìn cô lần nữa, rồi bước đi.

...

Tuy nhiên, Tố Hề không bao giờ tưởng tượng được rằng sáng hôm sau, thứ chào đón cô là một loạt tin đồn dồn dập.

Nữ diễn viên hạng mười tám Mộ Diên Nhi chen chân vào hôn nhân nhà giàu.

Hot trên danh sách tìm kiếm, ba thứ hạng đầu đều là về Mộ Diên Nhi.

Tố Hề cau mày, ai để chuyện này ra ngoài? Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì một cái tát giáng thẳng vào mặt cô.

Đôi mắt u ám của Phó Đình Dịch tràn đầy sự chán ghét, anh nhìn xuống cô. "Ly hôn? Hả? Là để tôi mất cảnh giác à?"

Tai Tố Hề ù đi, trước mắt tối đen, cô bị anh đánh ngã xuống ghế sofa, một lúc lâu sau cũng không thể đứng dậy được. Mái tóc rối bù che đi khuôn mặt xám xịt của cô. Tố Hề nhắm mắt lại, muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra, cô không thể phát ra âm thanh.

Phó Đình Dịch ngồi xổm xuống bên cạnh, nhéo cằm cô, ép cô nhìn anh: "Diên Nhi đã mất tích, nếu cô ấy có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"