Sau đêm đó, Phó Đình Dịch không quay lại nữa, mỗi ngày không phải đi xã giao, thì chính là đi công tác. Nhưng Tố Hề gọi điện chúc anh ngủ ngon, chào buổi sáng, anh đều làm theo. Cô biết là anh làm lấy lệ với cô, cô biết anh ở với người phụ nữ khác. Cô nghĩ rằng cô có thể chịu đựng được, nhưng cô thấy mình không thể. Từ khi mắc bệnh, cô càng trở nên lo lắng và dễ nổi nóng. Cuối cùng, vào đêm sau một tháng, Tố Hề lại gọi cho Phó Đình Dịch.
“Alo?” Giọng nói công thức lạnh lùng, không chút nhiệt độ.
Tô Hi miên cưỡng cười, nói: "Phó Đình Dịch, anh còn muốn ly hôn không?"
Phó Đình Dịch im lặng.
“Nếu như muốn ly hôn, tối nay anh nhất định phải có mặt ở nhà, nếu không tôi hối hận rồi, cho dù chết, cả đời này tôi cũng sẽ không ly hôn với anh!”
Hơi thở của anh càng thêm nặng nề. Như kìm nén tức giận, "Tố Hề, cô nhất định phải làm tôi không vui sao?"
“Anh không phải cũng làm em không vui sao? Em nói rồi, em chỉ cần một năm, em.....”
Một tiếng vang phát ra từ điện thoại, đúng là anh ném vỡ điện thoại.
...
Chưa đến hai tiếng sau. Tiếng động cơ ô tô từ ngoài cửa truyền đến, Tố Hề đứng dậy nhìn về phía cửa ra vào. Phó Đình Dịch đã trở lại, nhưng ... Mộ Diên Nhi cũng cùng về với anh.
Người dựa ở trong lòng Phó Đình Dịch, nhẹ nhàng hỏi: "Đình Dịch..."
"Một người giúp việc." Phó Đình Dịch ngắt lời Mộ Diên Nhi.
Người hầu... Tố Hề còn chưa kịp phản ứng, Mộ Diên Nhi đã nói: "Nấu cho tôi một bát mì, tôi đói rồi."
Tố Hề đứng yên tại chỗ, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi là Phó phu nhân, không đến lượt cô ra lệnh cho tôi."
Mộ Diên Nhi nghĩ rằng Tố Hề rất dễ bắt nạt. Không ngờ cô lại cứng rắn như vậy. Trong lòng Mộ Diên Nhi rất tức giận, nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ đáng thương, "Đình Dịch, thì ra đây là vợ của anh, anh biết cô ấy sẽ không thích em... anh còn như vậy..."
Mộ Diên Nhi vừa nói xong, xoay người rời đi. Phó Đình Dịch giữ cô ta lại, âu yếm xoa tóc, "Em tức giận làm gì, cô ta có thích hay không cũng không đáng để quan tâm." Nói xong anh bế Mộ Diên Nhi lên lầu.
Tố Hề nắm chặt tay. Đi theo lên lầu, vừa muốn nổi giận. Nhưng giọng nói nức nở của Mộ Diên Nhi truyền đến từ phòng ngủ của khách, "Thật sự sao, hai người sắp ly hôn sao? Vậy chúng ta có thể kết hôn không?"
Tố Hề nín thở, không nhúc nhích.
"Ừ, anh đã liên lạc với người thiết kế áo cưới và người thiết kế nhẫn, một thời gian nữa sẽ tới An thành. Diên Nhi, em không biết anh chờ mong giây phút em mặc áo cưới vì anh nhiều như thế nào. "
Trong đầu Tố Hề trở lên trống rỗng, ngay lập tức mắt tối sầm lại. Cô trốn trong phòng ngủ, đóng cửa và khóa lại. Đầu cô như có nghìn con kiến gặm
cắn, đau dữ dội. Cuối cùng dựa vào cánh cửa ngất đi.