Chương 2: Nói về việc ly hôn

Sự chán ghét của anh khiến tim cô đau nhói. Đôi mắt Tố Hề đỏ hoe, cô hét lên. "Tôi không xứng đáng? Tại sao lại không? Tính mạng của ba tôi đổi lấy sự an toàn của Phó gia anh. Xin hỏi tôi có gì không xứng đáng?" Mẹ cô mất sớm, chẳng lẽ anh không biết việc cô mất đi ba có ý nghĩa gì??

"Đó là ba cô cống hiến, không liên quan gì đến cô. Mẹ của con tôi không thể là người có thân phận như cô"

“Thân phận của Mộ Diên Nhi thì cao quý sao?”

“Đúng vậy, cô ấy so với cô cao quý hơn nhiều.”Anh thờ ơ đáp.

Tố Hề sững người, khuôn mặt vốn đã không còn chút máu lại càng tái nhợt, thân phận của Mộ Diên Nhi cũng không hơn gì cô.

Có lẽ biết mình sẽ chết sớm, cho nên cảm xúc của cô đặc biệt khích động.

"Phó Đình Dịch, vợ trong sổ hộ khẩu của anh là tôi! Anh là chồng của tôi! Anh..."

Phó Đình Dịch ánh mắt lạnh lùng. "Tố Hề, cô không có tư cách làm loạn trước mặt tôi. Ngoại trừ danh nghĩa trên pháp luật. Cô chẳng phải là cái gì cả."

Cổ họng Tố Hề nghẹn lại, cô bàng hoàng buông tay.

Phó Đình Dịch không nhìn cô nữa, xoay người đi lên lầu.

Trong phòng ngủ, điện thoại của anh reo lên, giọng nói trầm ấm truyền đến tai Tố Hề qua cánh cửa đang mở.

"Ừ, vừa mới trở về, sao em lại nhanh như vậy?" "Em nha... Lâu như vậy rồi, vẫn không tin tưởng anh?" . “ Đã nói với em rồi, cô ta chỉ là người không quan trọng. Giận hay không không liên quan gì đến anh."

Tố Hề thực sự ghen tị với Mộ Diên Nhi.

Trong 23 năm quen biết anh, cô chưa bao giờ thấy Phó Đình Dịch dịu dàng như vậy.

Anh lớn hơn cô năm tuổi, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến cô, cho dù cô có ngã trước mặt anh, anh cũng không đỡ cô dậy.

Tố Hề đứng đó một lúc lâu, cho đến khi Phó Đình Dịch thay quần áo xong đi ra.

Khi đi ngang qua cô mà không hề liếc mắt một cái, ánh sáng trong mắt Tố Hề cuối cùng cũng mờ đi.

Tố Hề quay lưng lại và nói: "Tối nay, hãy về sớm."

“Có việc?”

“Ừ, chúng ta hãy nói về vụ ly hôn.”

Phó Đình Dịch cười khẩy một tiếng "Được."

... Bảy giờ tối, xe của Phó Đình Dịch lái vào khuôn viên đúng giờ.

Tố Hề đứng trước cửa, lặng lẽ nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen chậm rãi đi về phía cô, nhếch môi cười.

Phó Đình Dịch khẽ cau mày, phớt lờ cô và đi thẳng vào nhà.

Trên bàn bày một mâm đồ ăn, cô nói: "Rửa tay đi ăn cơm."

Giúp việc cầm lấy áo trong tay, chậm rãi lui ra ngoài.

Nhìn Tố Hề đã ngồi vào bàn, Phó Đình Dịch nói một cách thờ ơ.

"Tôi không có hứng thú với đồ cô nấu, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề đi. Điều kiện để ly hôn là gì?"

Tố Hề đang cầm đũa ngưng lại "Ngồi xuống đi, ngồi cũng không muốn sao?" Phó Đình Dịch ngồi xuống đối diện, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú lộ ra vẻ không kiên nhẫn "Nói đi."

Tố Hề ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau. "Ngay từ đầu ông nội đã đồng ý với yêu cầu của em, nhưng đó chỉ là để báo đáp ân tình của gia đình em. Thực ra ông ấy cũng chướng mắt thân phận của em. Vốn dĩ ông ấy cho chúng ta thời hạn mười năm.... Mười năm sau chúng ta ly hôn hay không, ông ấy sẽ không quản....”

"Đi thẳng vào trọng tâm." Anh sốt ruột ngắt lời cô.

"Một năm."