Chương 27: Ghen

Đồng Đồng bắt xe quay về biệt thự, cô hi vọng thời gian trôi chậm lại, không biết khi trở lại phải làm thế nào.

Cô cố gắng dập tắt những tâm tình đang ngổn ngang, không cần phải suy nghĩ nhiều như thế, tất cả chẳng phải là sẽ có kết quả của nó sao? Mặc kệ là kết quả gì đi nữa thì cô cũng sẽ thừa nhận.

Bước vào biệt thự, Lôi Dương hình như chưa về. Đồng Đồng không thấy Lôi Dương trở về trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, tâm trí không khỏi đoán Lôi Dương có phải là đang ở cùng một chỗ với cô Đan Tình kia không, bọn họ có phải đang vui vẻ!!

Nếu Lôi Dương phải kết hôn, như vậy có phải cô cũng nên đi rồi không? Lôi Dương muốn đuổi cô đi sao? Cô đi rồi thì sẽ không còn cản trở anh kết hôn nữa.

Nghĩ đến điều này tâm trí cô nhói đau.

Đồng Đồng tẩy trang rồi đi lắm. đi vào phòng ngủ của Lôi Dương, trong phòng còn có một cửa mở sang phòng thay quần áo của anh.

Phòng thay đồ nhỏ hơn, ở giữa phòng vứt bừa bãi quần áo của Lôi Dương, rất nhiều bộ comple, áo sơ mi trắng, ngoài ra còn có rất nhiều đồ khác nữa. Quần áo của Đồng Đồng rất ít, tuy Lôi Dương có đưa cho cô tiền để cô tự đi mua sắm nhưng trong lúc này đây cô không có tâm trạng để đi mua sắm đồ đạc.

Đồng Đồng ngẩn người suy nghĩ, bất giác cầm một chiếc áo sơ mi trắng của Lôi Dương lên, trong đầu lại hiện lên vô số hình ảnh.

Cô tháo chiếc khăn tắm trên người ra, mặc chiếc áo sơ mi trắng lên, bờ môi nở một nụ cười rạng rỡ, Đồng Đồng bước ra đóng cửa phòng lại, đi ra phía phòng khách.

Mái tóc buông xõa, chiếc áo ngắn không đủ che hết đôi chân dài trắng bóng, quanh người Đồng Đồng mang theo mùi hương mê người.

Lôi Dương vừa bước vào nhà thấy Đồng Đồng trên người chỉ mặc độc chiếc sơ mi trắng, trong anh những hình ảnh xưa lại ùa về… tại sao gần trong gang tấc mà lại cảm thấy xa xôi quá!

Ánh mắt anh không ngừng nhìn thân thể Đồng Đồng, quên đi chính mình đang muốn nói gì.

Đồng Đồng bất an nhìn chiếc áo sơ mi một chốc, Lôi Dương liệu có tức giận khi thấy cô mặc áo của anh không, anh không thích cô mặc quần áo của anh. Nhưng hôm nay phát sinh chuyện kia, Lôi Dương cùng với cô bước tới nhà ăn trong lòng không vui. Trong lòng Đồng Đồng ý nghĩ Lôi Dương cùng cô gái kia đi đâu làm cô bức bối, tâm tình bức bách, cô muốn trốn chạy khỏi thứ cảm xúc đáng ghét đó. Không biết phải đối diện với Lôi Dương như thế nào, cô đành nói qua loa: “Em đi làm bữa tối!” Đồng Đồng nói xong xoay người hướng tới phòng bếp. Nhưng cô đi chưa được một bước đã bị Lôi Dương ôm chặt eo, kéo cô vào l*иg ngực.

Đồng Đồng vừa mới tắm xong, thân thể thơm tho, khiến Lôi Dương đầu óc một phen mụ mị.

Tay Lôi Dương cuồng nhiệt đưa trên thân thể Đồng Đồng.

Đồng Đồng hô lên một tiếng nhỏ, giãy dụa, đầu óc cô phản kháng, cô không cần, cô không muốn thế!

Lôi Dương cảm nhận được sự phản kháng của Đồng Đồng, anh giận dữ nói: “Cô dám phản kháng một lần nữa xem!”

Đồng Đồng thôi giãy dụa, giọng nói có chút bi ai: “Em… em hôm nay trong người không thoải mái!”

Sắc mặt Lôi Dương biến đổi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Đồng Đồng, tay anh luồn vào bên dưới vào vạt áo của cô, cất giọng hỏi tà mị: “Làm sao không thoải mái? Tôi muốn mà không được sao? Cô ăn gan hùm sao mà dám phản kháng?”

Vì cái gì không thoải mái? Là bởi vì thấy anh thân mật với một cô gái khác sao? Nói cô đang ghen sao!… Lôi Dương không còn để ý tới suy nghĩ của Đồng Đồng nữa, bàn tay anh lại cuồng bạo lướt trên cơ thể cô.

Đồng Đồng đau xót quay đầu nhìn Lôi Dương đầy bi thương, về sau không nói có lẽ tốt hơn… trong nhà ăn, anh tươi cười với một người con gái khác, tại sao lại không thể như thế đối với cô.

Lôi Dương nhìn vào mắt Đồng Đồng, thấy trong đôi mắt đó tràn ngập sự đau khổ cùng âu sầu, trong lòng anh bỗng dưng chùng xuống.

Anh buông Đồng Đồng ra, trầm ngâm nói: “Nghỉ việc ở nhà hàng đi !” Nói xong, lạnh lùng bước về phía phòng ngủ.

“Em… muốn làm việc ở nhà hàng đó.” Đồng Đồng nói theo khi Lôi Dương quay bước đi.

Lôi Dương dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Đồng quát: “Không được làm trái ý tôi.”

“Tại sao lại không cho em đi làm”

“Bởi vì tôi không muốn!” Lôi Dương bá đạo nói. (Ve: Thì anh có điên đâu mà để chị ăn mặc kiểu ấy đi làm ở chỗ đông người qua lại chứ)

Đồng Đồng nhìn bộ dạng bá đạo đó của Lôi Dương, biết nói nữa cũng chỉ vô ích, xoay người bước đi. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn đi làm, Lôi Dương ban ngày không có ở nhà, trừ khi anh mỗi ngày đều ở nhà để cấm cô.

Hai người bước tới hai phòng khác nhau, trong lòng mỗi người là một suy nghĩ.

Bữa tối nhanh chóng bị lãng quên.

Đành ôm bụng đói đi ngủ vậy.

……

Không biết qua bao nhiêu lâu, đang mơ mơ màng màng ngủ, Đồng Đồng cảm giác bị một người nào đó kéo dậy, cố gắng mở mắt tỉnh táo lại thì nhìn thấy khuôn mặt xám xanh của Lôi Dương.

Anh đang làm gì thế?

Đồng Đồng còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì bị Lôi Dương lôi thẳng tuột tới phòng ăn.

Lôi Dương không hề dịu dàng ném Đồng Đồng ngồi lên trên ghế.

Đồng Đồng vội giữ thăng bằng tránh ngã xuống đất.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt u oán nhìn Lôi Dương, sau đó tầm mắt dừng ở trên bàn ăn.

Một bữa tối đầy mĩ vị.

Anh cho người mang đến sao? Đột nhiên hung tợn đem cô rời giường tới phòng ăn là vì muốn cho cô ăn tối sao, có phải là vì vẫn còn tình cảm với cô sao?

Hay chỉ là thương hại cô thôi!

Thương hại… hay vẫn còn tình cảm. Cô không dám mơ mộng.

“Mau ăn đi!” Nhìn thấy Đồng Đồng đang ngẩn người, Lôi Dương liền ra lệnh.

Đồng Đồng cầm lấy bát ăn, tâm tư có chút phức tạp, cúi đầu ăn không dám lên tiếng.

Hồi lâu cô ngẩng đầu, nhìn về phía Lôi Dương, anh không có ăn, ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt trong trẻo của Đồng Đồng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Lôi Dương, hồi lâu có chút mất tự nhiên nói: “Em ăn no rồi.”