- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Cờ
- Chương 21: Khóc thầm
Tình Cờ
Chương 21: Khóc thầm
Hoan du qua đi, Lôi Dương dựa vào thân thể mềm mại của Đồng Đồng , rất lâu không cử động, giống như sự kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi mang anh đến chỗ vô cùng, vẫn quyến luyến thân thể này của Đồng Đồng .
Thân thể nhỏ bé của Đồng Đồng chịu đựng sức nặng của Lôi Dương , nghe thấy tiếng Lôi Dương hít thở gấp gáp, cô còn chưa hoàn toàn thức tỉnh khỏi cảm giác mạnh liệt mà Lôi Dương gây cho cô .
Lôi Dương chậm rãi đứng dậy, ánh mắt kí©ɧ ŧìиɧ nhanh chóng mất đi, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo, môi anh khẽ nhếch lên, cười lạnh một tiếng nói:” Kĩ thuật của cô tiến bộ không ít, có điều biểu hiện của cô làm tôi rất vừa lòng, rất vui vẻ, có lẽ nếu cô chiều tôi tốt có thể đưa ra một số yêu cầu, ví dụ như bảo tôi đừng phá nơi ở của cô, hoặc nói muốn rất nhiều tiền, tôi nghĩ đến tình cảm ngảy xưa sẽ không từ chối cô!”
Anh ghét phản ứng của mình, trước mặt Đồng Đồng anh như một thằng nhóc mới nếm trải mùi vì tìиɧ ɖu͙©, cảm giác si mê như vậy , cảm giác cô gái này gây cho anh !
Nhưng anh không cần cảm giác như vậy , không cần, anh chỉ thích thân thể của cô, không cần để bản thân mê luyến.
Lời nói của Lôi Dương đâm vào tai Đồng Đồng , lòng của cô đau đớn, sắc mặt dần tái nhợt, trắng bệch mà khổ sở.
Cô cho tới bây giờ không hề có người đàn ông khác, chỉ có một mình anh, vì sao anh phải nói lời tàn nhẫn như vậy, anh vẫn hận chuyện năm đó sao?
Nhưng hiện tại cô có giải thích cũng vô tác dụng, có lẽ ở trong mắt Lôi Dương , lời giải thích của cô chỉ là một loại nói dối.
Mà hiện tại giữa bọn họ lại là quan hệ như vậy, giải thích quá nhiều chỉ khiến Lôi Dương nghĩ cô muốn lấy lòng anh, muốn phá bỏ chuyện kia, làm cho anh hồi tâm chuyển ý nhìn cô với ánh mắt khác, hoặc khiến anh không phá chỗ cô ở nữa.
Giải thích sau hai năm đã biến thành vô ích!
Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi bản thân đắm chìm, dáng vẻ cùng Lôi Dương dây dưa , lại nghe thấy lời nói vô tình của Lôi Dương, Đồng Đồng khó kìm được cảm thấy nhục nhã, cô đứng dậy nhặt chiếc váy đã bị xé rách che đậy thân thể mình, thương tâm mà lại bối rối rời khỏi phòng tắm!
Cô chạy vọt vào phòng mình, cuốn chăn quanh người, cố nén nước mắt chảy xuống.
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng đau lòng hoảng loạn chạy, trong đáy mắt lạnh như băng không có một tia cảm xúc, nhìn lại nơi Đồng Đồng đã từng nằm lại nhớ đến màn kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi.
Thân thể lại phản ứng lên, đáng chết là, cho tới bây giờ anh vẫn không biết bản thân lại là một người không biết thỏa mãn thế này! Vừa mới làm xong mà lúc này anh lại muốn đè Đồng Đồng bên dưới thân, muốn cô!
Anh tắm rửa xong, ăn mặc chỉnh tề, đi tới trước cửa phòng ngủ Đồng Đồng , không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra.
Nhìn thấy Đồng Đồng nằm trong chăn, hốc mắt đỏ hoe, dường như đã khóc nhiều, cô ta cũng biết khóc sao? Dùng nước mắt để chinh phục đàn ông, có điều sau sự việc hai năm trước, anh đối với nước mắt đàn bà đã miễn dịch!
Anh lạnh lùng nói:” Mặc quần áo vào, chúng ta đi ra ngoài!”
Kỳ thật Đồng Đồng sớm đã tìm một bộ áo ngủ mặc vào, nhưng cô vẫn quấn chặt chăn quanh mình, như vậy cô mới có một chút cảm giác an toàn.
Cô không muốn đi ra ngoài, cô thấp giọng nói:” Tôi muốn nghỉ ngơi!”
Lôi Dương nghiêm mặt vẻ lo lắng, từng bước từng bước đi đến bên giường Đồng Đồng , không hài lòng nói:” Sao cô lại cứ thích chống đối tôi như vậy, như thế có lợi lộc gì với cô không?”
Đồng Đồng nhìn thấy vẻ mặt Lôi Dương không vui, cô không phải muốn chống đối anh. Nhưng cô cũng là một con người, cô cũng có suy nghĩ và ý kiến của bản thân, cô không phải đến để làm con rối , cô chỉ muốn có lại trái tim của anh.
Nhưng như lời nói của Lôi Dương , có thể có lại trái tim của anh sao, làm một cô tình nhân ngoan ngoãn có phải làm anh vui vẻ không, làm anh không giận cô nữa không!
Sẽ không , mặc kệ dù cô làm gì, anh vẫn dùng cùng một cách thức làm thương tổn cô!
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng vẫn không nhúc nhích , có chút tức giận túm lấy tay Đồng Đồng nói:” Xuống giường mặc quần áo!”
” A!” Đồng Đồng kêu lên, cô bị Lôi Dương lôi kéo ngã xuống đất.
May mà sàn trải thảm dày nếu không nhất định sẽ rất đau, Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn Lôi Dương, người đàn ông này sao lại bạo lực như vậy!
Trong mắt Lôi Dương dường như có một tia đau lòng hiện lên, sau đó mau chóng che lấp làm người khác không thể thấy được, Đồng Đồng cũng không thể nhìn thấy.
” Đứng lên, đi mặc quần áo!” giọng nói của Lôi Dương không mang theo một tia cảm tình vang lên.
Đồng Đồng đứng lên, trong mắt đỏ hoe, cô muốn khóc, bởi vì đau, hoặc là đau lòng, Lôi Dương một chút đều không thương tiếc cô.
Đồng Đồng khổ sở nhào vào trong lòng Lôi Dương , khóc nói:” anh vì sao lại hung bạo như vậy, không cần như vậy được không, em không hề cùng với người đàn ông khác……!”
Lôi Dương thân thể cứng ngắc, nghe Đồng Đồng khóc trong lòng.
Đồng Đồng nâng ánh mắt ngấn nước nhìn khuôn mặt đanh thép của Lôi Dương nói:” Hai năm nay em một mực nhớ anh, lúc anh hôn mê em đã không ở bên em được, em đã không thể chăm sóc anh, không biết tình hình của anh, mỗi ngày em đều rất đau lòng, vì vậy anh không cần tức giận em có được không, em muốn từ từ yêu anh để bù lại hai năm kia, vì vậy anh không cần như vậy nữa được không?”
Lôi Dương nghe thấy Đồng Đồng nhắc lại chuyện hai năm trước, đúng vậy, nếu như anh hôn mê mãi không tỉnh thì cô còn cần một người đàn ông như thế làm gì, hiện tại anh đã khôi phục lại phong độ xưa kia, cô lại đến nói sẽ bù đắp cho anh. Lôi Dương nghiêm mặt đẩy Đồng Đồng ra.
Giọng lạnh lùng nói:” Mặc quần áo rồi đi ra, tôi chờ cô bên ngoài!”
Lôi Dương lại một lần nữa giận dữ với chính mình! Chết tiệt! sau đó anh xoay người rời khỏi Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhìn thấy Lôi Dương vô tình rời đi , chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và thất vọng, anh vẫn quan tâm cô, vẫn hận cô!Đồng Đồng yếu ớt mặc quần áo ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Lôi Dương âm trầm ngồi ở phòng khách chờ cô ra.Cô cũng không muốn hỏi muộn như vậy ra ngoài làm gì, Lôi Dương ra ngoài trước, Đồng Đồng đi phía sau anh ra ngoài.
……
Đồng Đồng tưởng Lôi Dương bắt cô đi ra ngoài làm gì, thì ra là đi ăn cơm, nghĩ đến chuyện Lôi Dương vứt đồ ăn mình làm vào sọt rác cô lại đau lòng.
Lôi Dương dường như vẫn còn tức giận, không phải vì cô đi chậm, mà là vì cô ăn quá ít, bảo cô lãng phí đồ ăn.
Người đàn ông dã man này, không biết vừa nãy ở nhà anh vứt đồ ăn cô làm đi cũng là lãng phí sao, nếu không ném đi thì bây giờ cũng không phải đến nơi xa hoa như thế này ăn tối, Đồng Đồng trong lòng không phục nhưng không có lên tiếng. tốc độ ăn cơm của cô chậm lại.
” Cô có thể ăn nhanh lên không, đừng lãng phí thời gian của tôi!” Lôi Dương lại quát Đồng Đồng.
Đồng Đồng đang ăn bị Lôi Dương quát như vậy, thức ăn trong miệng trôi ực xuống cổ, Đồng Đồng vỗ vỗ ngực suýt nghẹn. Anh định dùng cách này mưu sát cô à?
Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng bị sặc ho đến đỏ bừng mặt liền lấy một cốc nước đưa cho cô, tuy nhiên trên mặt vẫn có vẻ không kiên nhẫn.
Đồng Đồng đón lấy cốc nước uống liền một hơi, sau đó điều hòa lại nhịp thở nói:” Em ăn no, có thể đi rồi!”
Đôi mắt lạnh của Lôi Dương nhìn Đồng Đồng một chút rồi gọi phục vụ thanh toán, sau đó đi ra ngoài.
Đồng Đồng cũng vội đứng dậy cùng đi .
Thân hình cao lớn của anh đi phía trước, vẻ mặt tuấn mĩ lạnh lùng.
Thân hình nhỏ xinh duyên dáng của cô đi phía sau, vẻ mặt xinh đẹp buồn rầu.
Cô nhìn tay anh, rất muốn nắm tay nhau đi trên đường như những cặp đôi khác chứ không muốn cách xa nhau như vậy.
Anh hung dữ với cô như vậy nhưng dường như đã nếm qua đồ ăn cô làm, bởi vì lúc ăn cơm anh cũng ăn rất ít.
Đồng Đồng cả đêm buồn bực nghĩ đến chuyện này bây giờ lại có chút vui vẻ, cô bước nhanh hơn đuổi kịp bước chân Lôi Dương .
Hai người im lặng ngồi trên xe, về tới biệt thự!
……
Những ngày này Đồng Đồng rất ngoan, không, phải nói là cực kì ngoan, cô vẫn kiên trì nấu cơm hàng ngày.
Gần đây Lôi Dương không hay ở nhà, nên chuyện ăn cơm cô tự mình giải quyết.
Thứ hai, một mình cô ở trong ngôi nhà rộng lớn này cũng chả có gì làm.
Có điều cô làm cơm ngon tự mình ăn, nếu Lôi Dương mà thấy chắc sẽ lại đổ hết đi. Muốn ra ngoài ăn cũng phải xem sắc mặt anh, nếu không thì không bị sặc chết cũng bị bộ mặt xị ra đó làm mắc nghẹn.
Lôi Dương từ bên ngoài trở về không nhìn thấy bóng hình của Đồng Đồng, bước chân của anh vội vàng đi tới phòng bếp, trên bàn ăn bày nhiều đồ ăn tỏa ra mùi thơm.
Thật sự một cô gái ngoan cô, trong lòng Lôi Dương thầm cảm than một câu.
Anh quay về phía phòng ăn!
Lôi Dương cởi bỏ quần áo vào trong phòng tắm, tắm xong anh quấn một chiếc khăn tắm đi về phòng ngủ.
Dáng người vạm vỡ hoàn mĩ, anh mười mươi là một người đàn ông hấp dẫn!
Trên mái tóc còn vương vài giọt nước nhỏ xuống, mái tóc ướt rũ xuống đôi mắt lạnh lùng, anh đẩy cửa ra nhìn thấy chiếc giường lớn trống rỗng, trong lòng anh chợt cảm thấy thất vọng. Nếu Đồng Đồng giờ phút này yêu kiều nằm đó chờ anh đến, liệt có phải anh sẽ rất vui không.
Lôi Dương đến phòng Đồng Đồng mở cửa ra, Đồng Đồng dường như sắp ngủ, cô mặc một bộ áo ngủ để lộ ra bờ vai mượt mà.
Nhìn thấy Lôi Dương sắc mặt tối sầm đi vào, Đồng Đồng đứng dậy cười nói:” A Dương, ăn cơm chưa?”
Lôi Dương không nói một câu đi đến trước giường, cầm chăn và gối ném xuống đất nói:” Cô không biết mình nên ngủ ở đâu à?”
Đồng Đồng nhìn thấy động tác thô lỗ của Lôi Dương nghĩ thầm,vị đại gia này lại phật ý sao?
” Em vẫn ngủ ở đây mà!” Gần đây không phải cô vẫn ngủ ở đây sao, có thể nào…… tim Đồng Đồng đập mạnh một chút.
” Cô quên cô tới đây làm gì rồi à?” Lôi Dương gần như hét lên.
Đồng Đồng đi đến cạnh Lôi Dương, nhặt gối lên, ôm lấy cái chăn đáng thương chậm rãi đi đến chỗ an toàn cạnh cửa.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lôi Dương nói:” em không quên, em đến làm người đàn bà của anh, không đúng, hẳn là làʍ t̠ìиɦ nhân, vì vậy anh không cần lúc nào cũng phải nhắc nhở em, anh muốn em ngủ trên giường anh đúng không, nhưng không có lệnh của ông chủ là anh em sao dám tự tiện chứ!”
Giọng Đồng Đồng mềm mại dễ nghe, nhưng trong đó lại có mùi khıêυ khí©h.
Không phải muốn cô ngoan ngoãn mặc đẹp nằm trên giường chờ đợi anh về ân sủng cô sao!
Đồng Đồng nhìn thấy sắc mặt Lôi Dương càng ngày càng đen, đôi mắt càng ngày càng lạnh, vội vàng chạy sang phía phòng ngủ của Lôi Dương, nhìn thấy chiếc giường lớn trong phòng anh cô không khỏi kích động.
Ngủ cùng với Lôi Dương sao? Không biết lôi Dương có nghĩ biện pháp tra tấn cô không nữa.
Đồng Đồng ôm chăn ngơ ngác đứng cạnh giường, cảm giác được lôi Dương cũng đi vào, cô không biết chính mình bây giờ nên ngồi trên giường hay đi ra ngoài.
Cánh tay Lôi Dương lần lên chiếc eo thon của Đồng Đồng, cô hít sâu một hơi.
” Cô hôm nay ăn gan báo hả?” giọng nói ma mị của Lôi Dương vang lên trên đầu Đồng Đồng.
Lưng Đồng Đồng dán vào thân mình ở trần của Lôi Dương , hơn nữa dường như có một vật gì cưng cứng nhấn vào sau cô! Tim Đồng Đồng đập mạnh, mặt cũng đỏ bừng.
Đồng Đồng còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, cô đã bị Lôi Dương ôm đè lên chiếc giường mềm mại màu trắng kia.
Áo ngủ cũng bị kéo xuống theo, để lộ một mảng ngực màu tuyết trắng.
Trong mắt Lôi Dương ánh lên vẻ tức giận, mang theo du͙© vọиɠ xâm lược áp sát cơ thể Đồng Đồng.
” Nhớ kỹ về sau mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn ở trong này chờ tôi.” Tay Lôi Dương vuốt ve khuôn mặt của Đồng Đồng nói gằn.
Ở trên giường chờ anh? Mỗi ngày? Đồng Đồng bối rối, thật sự là bạn cùng giường với anh, thật sự là tình nhân của anh ư!
Đồng Đồng có chút chua xót, cô muốn hỏi điều gì đó thì nụ hôn của Lôi Dương đã tới tấp phủ lên cổ cô.
Cái chăn đang ôm chặt được buông ra, cơ thể căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng, cùng cơ thể rắn chắc của Lôi Dương hợp làm một.
Du͙© vọиɠ của anh dường như không có giới hạn, đòi hỏi hết lần này đến lần khác, mãi đến lúc cô không thể chịu thêm nữa mà thϊếp đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tình Cờ
- Chương 21: Khóc thầm