Chương 20: Quả báo trời ban.

Dương Dương mau chóng phản ứng lại, mỗi một lần vòng tuần hoàn bắt đầu, chính là lần nữa lặp lại mật mã.

Chuỗi tạp âm dài—- chuỗi tạp âm ngắn—- chuỗi tạp âm ngắn—- chuỗi tạp âm ngắn—-âm nhạc.

Ngắn—-dài—-ngắn—-âm nhạc.

Ngắn—-âm nhạc.

Dài—-ngắn—-âm nhạc.

Dài—-ngắn—-dài—-âm nhạc.

Âm thanh dài ngắn, là mã Morse.

Cậu đứng trước mát phát nhạc nghe xong mấy âm kia, Minh Triết nãy còn cúi người xuống bàn giờ đã đứng thẳng dậy, nhìn lại một lượt bản nháp vừa viết, cuối cùng đi tới cạnh Dương Dương.

“Giải ra rồi?” Cậu có chút giật mình, Minh Triết theo hiểu biết của cậu là thiên về nghệ thuật, thế nào mà lại giải mã Morse nhanh như vậy.

Minh Triết gật gật đầu, chân mày anh hơi hơi nhăn, đi tới phía trước, nhìn vào gương, chăm chú lại cẩn thận, lát sau nói với Dương Dương, “Cậu đứng tạm ra xa một chút.”

Dương Dương khó hiểu, nhưng vẫn di chuyển, cậu thấy Minh Triết lấy tay quay của máy hát ra, âm nhạc liền im bặt. Cậu đang muốn hỏi Minh Triết nhận được manh mối gì từ mã, nhưng chưa kịp nói gì, Minh Triết đã đưa chân phải về phía sau lấy đà, đôi tay bị còng nắm trước ngực, tư thế và động tác cực kì thuần thục, nhấc chân đá một phát.

Toang một tiếng, chiếc gương ovan đột nhiên vỡ vụn, anh nhẹ nhàng thu chân lại, các mảnh vỡ rào rào rơi xuống tủ gỗ và sàn nhà, phát ra tiếng giòn vang. Lúc kính rơi xuống, nguyên trạng của khung gương cũng hiện ra.

Trên tấm lót xám bên trong, được đính một chiếc chìa khóa bạc.

“Phiền cậu mở giúp tôi cái này.” Minh Triết quay đầu nhìn Dương Dương, duỗi duỗi hai tay bị còng ra.

Nói thực, Minh Triết thông minh vượt ngoài sự tưởng tượng của Dương Dương.

Nãy cậu có nghĩ, có nên nhân lúc anh ta thả lỏng cảnh giác mà chiếm chìa khóa làm của riêng không, để sau này có cái áp chế Minh Triết, dù gì anh ta cũng là người vô cùng giảo hoạt, rất có khả năng là sát nhân.

Nhưng cuối cùng cậu quyết định từ bỏ ý định này. Dương Dương liếc nhìn đôi tay bị còng lại đến đỏ kia, cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi quá đáng.

Nếu sau này bị anh ta đâm cho một nhát, thì cũng do mình xui xẻo thôi. Dương Dương tiến đến lấy chiếc chìa khóa xuống, tổ đạo cụ đúng thật là dụng tâm, chìa khóa bị đính cực chắc, làm cậu phải mất công một lúc mới lấy xuống được.

Minh Triết ngoan ngoãn duỗi tay đến trước mặt Dương Dương, nhìn cậu cúi đầu cởi khóa còng tay cho mình, một mày làm anh cực kì hưởng thụ.

Mũi và khóe mắt của Dương Dương ở góc độ này đều rất vi diệu, là loại giống đực được điêu khắc tinh xảo. Xương mày cùng sống mũi nối nhau thành một đường rất đẹp, giống như cuồng phong khuynh đảo núi non tĩnh lặng. Đầu cậu cúi cúi, mặt mày chuyên chú, tập trung, làm Minh Triết không nhịn được mà nghĩ tới tác phẩm điêu khắc “Nụ hôn” của Rodin.

Nếu không phải đang quay chương trình, Minh Triết nhất định sẽ nói vào tai cậu một câu.

[Gương mặt này của cậu, chính là thích hợp để tôi hôn.]