Chương 16: Quả báo trời ban.

Nghe Minh Triết nói, Dương Dương ngẩn người, tuy vẫn không mở miệng, nhưng nhịp tim đập nhanh không thể che giấu.

Cậu híp mắt lại, nhìn Minh Triết vẫn đang thẳng đắp đối diện với mình, giằng co trong chốc lát.

Minh Triết lại mở miệng dò hỏi: “Miệng cậu bị bịt sao? Cũng không liên quan, có thể kéo miếng vải này xuống giúp tôi là được rồi.” Ngữ khí anh kiên định làm người khác không thể cự tuyệt.

Dương Dương xoay xoay cổ, trầm mặc tự hỏi chốc lát.

Nói thật, câu cũng không muốn phớt lờ người này.

Nếu cứ dây dưa như vậy, bọn họ ai cũng không ra được, huống hồ còn đang quay chương trình, không thể làm khó tổ tiết mục.

Dương Dương giãy giụa một phen, không thể chần chờ nữa, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ đứng một bên vui vẻ xem kịch.

Cậu dùng chân chống xuống sàn, phát lực toàn thân làm ghế xoay chuyển động, hướng thân thể tới chiếc bàn dài, đến gần bình sứ đang được cắm hoa cúc trắng. Dương Dương nỗ lực vươn đôi tay bị trói ra, gian nan bắt được bình hoa. Cuối cùng, tay cầm bình cảnh, oành một tiếng, quả quyết đập mạnh bình hoa xuống cạnh bàn.

Dương Dương nâng chân lên, đế giày dẫm lên chiếc bàn bên cạnh, dùng sức đạp một cái, cả người lẫn ghế phi về phía Minh Triết.

“Tôi có thể cởi bỏ bịt mắt giúp anh, nhưng phải làm trao đổi, anh cởi dây thừng giúp tôi.”

Dù gì thì gì cũng thích cậu được vài năm, Minh Triết trong nháy mắt nhận ra thanh âm của Dương Dương, đúng như phán đoán lúc trước của anh. Anh mỉm cười, “Không thành vấn đề.”

Vừa dứt lời, Dương Dương đưa hai tay bị trói ra sau đầu anh, kéo miếng vải che đậy tầm mắt xuống, vứt sang 1 bên.

Tầm nhìn từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Minh Triết nghiêng mặt đi, mới phát hiện hai người dựa cực gần, anh dường như có thể ngửi được mùi kem cạo râu nhàn nhạt từ Dương Dương.

Minh Triết híp nửa đôi mắt vừa khôi phục ánh sáng, biểu cảm trên mặt từ ngây thơ chuyển sang kinh ngạc, nước chảy mây trôi, không hề sơ hở.

“Hóa ra tôi và cậu bị nhốt lại với nhau.” Minh Triết cười ngọt ngào, đôi mắt lóe sáng, nốt ruồi trên chóp mũi làm anh trông càng đơn thuần, “Cảm giác như đang nằm mơ vậy, hiện tại tôi có chút không dám tin là thật.”

Diễn quá giỏi, cậu là diễn viên chuyên nghiệp cũng không thể không bội phục. Dương Dương không thể nghĩ ra, vì sao loại tươi cười này đặt trên người anh ta lại không hề mâu thuẫn. Nếu không phải cậu đã thấy được bộ mặt thật, thì chắc cũng sẽ bị lừa như bao người khác.

Camera trong mật thất đều là camera ẩn, đặt không sót một góc, cái gì cũng có thể quay rõ ràng, không muốn mang tiếng lạnh nhạt với fan, Dương Dương chỉ còn cách nở một nụ cười ấm áp đáp lại, âm thanh phát ra rất dịu dàng, “Mắt tôi nãy cũng bị bịt lại, lúc gỡ xuống cũng rất giật mình.”

Tự tôn diễn viên với lời dặn của Thanh Ngân làm Dương Dương không còn lựa chọn nào ngoài kiên nhẫn ứng đối với anh, chứ cậu vô cùng không thích loại giả tạo này. Cậu đưa mảnh sứ vỡ sắc bén cho Minh Triết: “Làm phiền anh.”

“Không phiền, tôi thích cậu từ rất lâu rồi, mỗi bộ phim của cậu tôi đều xem.” Minh Triết dùng đôi tay bị còng khóa lại nhận lấy mảnh vỡ, hơi cong lưng cúi người cắt dây trói giúp Dương Dương.

Dương Dương cười không có tý tình cảm nào, “Cảm ơn anh.”

Hai người am hiểu ngụy trang, anh anh tôi tôi, hư tình giả ý so chiêu.

Dây thừng cắt không dễ lắm, Minh Triết vừa cắt, vừa chậm rì rì mở miệng, “Ôi, quy tắc ban nãy chỉ nói 1 lần thôi à? Tôi bây giờ vẫn chưa hiểu lắm.”

Dương Dương bị kéo lại khỏi hồi tưởng, không nghe được lời Minh Triết vừa nói, để giảm bớt xấu hổ, đành mở miệng hỏ chuyện khác, “Đúng rồi, sao vừa nãy anh biết sẽ có người cởi bịt mắt cho anh?”

Minh Triết đoán được cậu sẽ hỏi câu này. Chỗ này chỉ có 2 người bọn họ, Dương Dương biết quá rõ con người anh rồi, nếu anh không thẳng thắn, thành khẩn một chút, thì sẽ mất đi tín nhiệm, lát tiếp tục trò chơi sẽ rất phiền toái.

Chi bằng cứ thoải mái mà nói.

Đôi tay dùng để vẽ tranh cắt mạnh xuống, Minh Triết không chớp mắt nhìn dây thừng đang dần dần đứt, nhẹ giọng giải thích, “Tuy đây là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình, nhưng trước kia thường cùng bạn bè chơi thoát khỏi mật thất, cũng coi là có ít kinh nghiệm.”

“Đi vào trong này, thì không thể có quá nhiều cảm xúc cá nhân. Phải luôn đứng ở góc độ của người lên kế hoạch để suy nghĩ vấn đề.”

Anh cắt đứt một dây, dùng tay rút dây thừng ra, “Bọn họ nhốt tôi ở chỗ này là muốn tôi có thể chạy thoát, chứ không phải muốn vây tôi ở đây cả chương trình. Nếu chỉ có một mình tôi ở trong phòng, tay chân bị trói, mắt cũng không thấy gì, tự mình đi tìm lối thoát là không thể. Như vậy chỉ có 2 tình huống, thứ nhất, chờ người khác đến phòng này, cứu tôi hoặc gϊếŧ tôi. Thứ hai, trong phòng còn có 1 người để giúp đỡ lần nhau. Từ góc độ khả thi của chương trình chỉ có tôi và cậu ở cạnh nhau mới có độ đề tài cao. ”

Nói tới đây, Minh Triết hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Dương Dương.

Cũng không nói tiếp, chỉ trầm mặc nhìn cậu ba giây.

Sau đó, khóe miệng bỗng gợi lên.

Trong chớp mắt, Dương Dương có ảo giác, giống như có thể nghe thấy lời anh chưa nói xong.

Rõ ràng bọn họ mới biết nhau chưa được vài ngày, hai chữ “ăn ý” căn bản không tồn tại, nhưng từ ánh mắt kia, cậu hoàn toàn có thể biết được Minh Triết muốn nói gì.