*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 3: Lần đầu tiênKhương Niệm Sơ vừa hỏi vừa nhìn người đang mơ màng trước mặt, hai mắt cậu sũng nước, biểu cảm mê mang, hàng lông mày nhíu lại vì khó hiểu, dường như đang tự hỏi lời của hắn có ý nghĩa gì.
Cậu chậm chạp lắc đầu rồi vươn tay đẩy hắn ra.
Đối phương là một Beta, cho dù biết cậu đang phát tình cũng không thể giúp được gì. Lâm Tây Ngu cầm cặp đi làm, lảo đảo bước về trước. Cậu đã quên mất một điều, Beta không ngửi được mùi tin tức tố, nếu như chỉ nhìn vẻ ngoài của một người để xác định giới tính của họ thì phần trăm nhầm lẫn khá cao, giống như hiện tại, cậu đã phán đoán sai giới tính thứ hai của hắn.
Khương Niệm Sơ không rõ bản thân xảy ra chuyện gì, bình thường hắn rất ít tiếp xúc với Beta, quanh người đa số đều là Omega, song khi nhìn thấy cậu phát tình không hiểu sao lại xuất hiện suy nghĩ muốn giúp cậu. Từ trước đến nay, hắn luôn là người tự tin về bản thân, nghĩ sao làm vậy, không bao giờ chịu thiệt, do đó hắn lập tức kéo tay cậu lại, chân thành hỏi:
“Tôi là Alpha, cậu có muốn tôi giúp không?”
Dưới tình thế cấp bách, hắn vội phóng tin tức tố ra an ủi Beta này, đồng thời dùng nó để chứng minh thân phận của mình. Thấy cậu không có phản ứng gì hắn mới chợt nhận ra Beta không có tin tức tố, hiển nhiên sẽ không bị tin tức tố của người khác ảnh hưởng, dù hắn có phóng ra bao nhiêu cũng không có tác dụng gì.
“Al… Alpha?” Cuối cùng Lâm Tây Ngu cũng lấy lại tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Người này không quá cường tráng, nhìn thoáng qua còn có vẻ mảnh mai yếu đuối, người như vậy thật sự là Alpha sao? Cậu tự hỏi một cách khó khăn, quả nhiên không có tin tức tố sẽ dễ dẫn đến nhầm lẫn, cậu lại đoán sai nữa rồi.
Ý hắn là hắn có thể giúp cậu giảm bớt nỗi đau trong kỳ phát tình sao?
Lâm Tây Ngu không biết vì sao tên Alpha mới gặp lần đầu này lại chủ động giúp cậu nhưng cậu đã quá mệt mỏi rồi, lúc bấy giờ chỉ mong có một Alpha tới đánh dấu cậu tạm thời, giúp cậu vượt qua cơn khát du͙© vọиɠ tra tấn. Vậy nên, cậu bèn sống chết nắm lấy cọng rơm cứu mạng này, nghe theo con tim mà gật đầu.
Khương Niệm Sơ nửa đỡ nửa ôm cậu đi thuê phòng, hắn biết gần đây có một khách sạn cao cấp bốn sao không tệ.
Trước tiên, hắn đỡ cậu vào phòng tắm rửa tay, lúc nãy té xuống đất đã làm hai tay cậu dính đầy bụi bẩn. Rửa xong, hắn ôm cậu lên giường, dịu dàng tách hàm răng cắn chặt và xoa hàng mày nhăn nhúm.
“Khó chịu lắm ư?” Hắn hỏi.
Lâm Tây Ngu vô lực lắc đầu, cậu xấu hổ, không dám nói cho hắn biết trong mông có một món đồ chơi đang khuấy đảo nơi đó.
Ngồi trên đệm giường mềm mại, cậu khẽ rên một tiếng, đôi mắt đỏ ửng, hắn thương tiếc sờ mặt cậu, nhỏ giọng an ủi: “Đợi tôi một chút, sẽ ổn nhanh thôi.”
Khương Niệm Sơ quay lại phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, lau khô nước trên người rồi mới trở về giường ôm lấy cậu.
Hắn chậm rãi cởϊ qυầи Lâm Tây Ngu, qυầи ɭóŧ màu xám ướt đẫm, vải dệt dính sát vào da. Hắn nắm hai bên mép qυầи ɭóŧ kéo xuống, cậu phối hợp nâng chân lên, tạo điều kiện thuận lợi cho hắn thao tác, suốt khoảng thời gian đó cậu luôn siết chặt lấy cánh tay hắn, nhất quyết không buông.
Qυầи ɭóŧ dán băng vệ sinh bị ném xuống đất, Khương Niệm Sơ duỗi tay ra sau vuốt ve lưng cậu, men theo cột sống lướt xuống eo và mông, ở rãnh mông phát hiện một vật cứng cứng bịt kín lỗ nhỏ. Hắn lật người cậu lại, phích cắm nằm gọn trong hậu huyệt, lúc bấy giờ hắn mới hiểu tại sao cậu luôn cố gắng chịu đựng.
“Tôi rút ra nhé?” Hắn thủ thỉ bên tai cậu.
Lâm Tây Ngu gật đầu thẹn thùng, xoay người ôm chặt hắn.
Hắn duỗi tay nắm chuôi phích cắm, nhẹ nhàng và chậm rãi rút nó ra. Có điều món đồ chơi này đã ở trong hậu huyệt quá lâu, lúc lấy ra trực tràng dường như luyến tiếc, cắn chặt không buông, tiếng “tách” da^ʍ mỹ vang vọng khắp phòng.
Mặt cậu nháy mắt đỏ ửng, vùi đầu vào ngực hắn không dám chui ra nhìn ai. Cậu xin hắn đóng toàn bộ rèm khách sạn, hắn nghe theo bèn rướn người lấy điều khiển từ xa bấm nút, song giây tiếp theo lập tức mở đèn giường. Cậu tiếp tục xin hắn tắt đèn nhưng hắn chỉ đồng ý điều chỉnh độ sáng.
“Không tắt được không? Tôi không nhìn được.” Giọng hắn như đang trưng cầu ý kiến nhưng động tác lại vô cùng mạnh mẽ, không cho phép từ chối, xen lẫn trong đó còn có ý tứ an ủi.
Khương Niệm Sơ đặt món đồ chơi dính đầy dịch thể và điều khiển từ xa lên đầu giường, hôn nhẹ xuống trán cậu, hỏi: “Muốn hôn môi không?”
Không đợi cậu trả lời hắn đã kéo cằm buộc cậu phải ngẩng đầu, dịu dàng nhấm nháp cánh môi bị cắn đến sưng đỏ. Hắn không có kỹ xảo nào, môi răng giao triền bừa bãi, nhưng nếu so sánh giữa hai người thì cậu ngây thơ hơn nhiều, đầu lưỡi học theo hành động của mèo con liếʍ loạn bờ môi hắn, liếʍ xong bèn ôm cổ hắn ngây người, không biết tiếp theo phải làm gì.
Hắn nhanh chóng học được cách hôn, nụ hôn đầu tiên chấm dứt liền bắt đầu cái hôn thứ hai. cái sau thành thục hơn cái trước. Giữa những nụ hôn, hắn nắm vạt áo cậu kéo qua đỉnh đầu làm tóc cậu lộn xộn, nhìn thoáng qua trông vô cùng đáng yêu. Cởi xong cho cậu, hắn quay về cởϊ áσ tắm đang khoác trên người, lúc bấy giờ vẻ mặt cậu càng thêm đáng yêu.
Lâm Tây Ngu nhìn đến ngẩn người, cậu thật sự không ngờ người Alpha nhìn có vẻ gầy yếu này khi cởi sạch lại cường tráng tới vậy, cơ bắp săn chắc, đường chữ V nơi bụng dưới hiện rõ mồn một, vừa đẹp đẽ vừa quyến rũ, khiến cậu sinh ra khao khát muốn chạm vào. Suy nghĩ đi đôi với hành động, cậu mơ mơ màng màng vươn tay ra vuốt ve cơ thể đối phương, thích đến độ không muốn buông tay, biểu cảm trên mặt như được sờ vật nào đó quý giá lắm. Cậu dõi mắt ngắm nhìn cơ bụng hắn, từ ngực xuống nửa dưới, thời điểm thấy được dương v*t của Alpha bèn sững người.
Tính khí Alpha có cấu tạo giống thứ của Beta nhưng so kích cỡ lại lớn hơn gấp đôi, màu sắc hơi đậm, gân xanh nổi rõ, qυყ đầυ rỉ ra chút nước, hai túi tinh ẩn hiện dưới bụi cỏ đen.
Lâm Tây Ngu chợt nhớ đến cảm giác bị gậy mát xa xé rách, thứ đó đi vào đã đủ khó khăn rồi, vật này còn dài và thô hơn nó mấy lần, thật sự có thể đi vào tiểu huyệt sao? Cậu có bị đâm chết không? Lòng cậu thoáng xuất hiện tia hoảng sợ.
“Sao vậy?” Khương Niệm Sơ mổ nhẹ xuống môi cậu, hắn như nhìn ra cậu đang lo lắng, ôn nhu dỗ dành, “Đừng sợ.”
Bàn tay lần mò xuống dưới tìm kiếm lỗ nhỏ xấu hổ núp mình giữa hai cánh mông, ngón tay dò xét đi vào. Nơi đó ướt đẫm, nước da^ʍ bị phích cắm chặn lại khi nãy ào ạt chảy ra ngoài, hậu huyệt không được lấp đầy luôn thấy trống rỗng, ngón tay vừa đi vào lập tức hút lấy, cắn chặt không buông.
“Cậu không phải Omega thật ư? Sao lại ướt đến vậy chứ?”
Khương Niệm Sơ nói một cách bình thản, những lời đó rơi vào tai Lâm Tây Ngu lại mang một tầng ý nghĩa khác, từng câu từng chữ như ngọn lửa nhỏ bao phủ vành tai cậu, làm chúng nóng bừng, đỏ ửng. Cậu hơi ngại, xấu hổ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Tôi không biết.”
Hắn vói ba ngón tay vào trong khuấy đảo hậu huyệt, khiến người trong lòng bất ngờ run rẩy. Rõ ràng trực tràng đã có được thứ nó muốn song cậu vẫn thấy không đủ, bên trong như thiếu cái gì đó, cậu nắm vai hắn, lẩm bẩm: “Anh không định vào à?”
Bαo ©αo sυ được khách sạn chuẩn bị sẵn quá nhỏ, Khương Niệm Sơ mới đeo vào một nửa đã kẹt lại, thà rằng khỏi đeo còn hợp lý hơn. Hắn suy nghĩ một hồi thì quyết định cởϊ áσ mưa ra, đổ chất bôi trơn lên toàn bộ dương v*t, qυყ đầυ đặt trước cửa huyệt, chậm rãi tiến vào. Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn làʍ t̠ìиɦ. Ngày trước hắn từng giúp một Omega đang phát tình đánh dấu tạm thời, từ đó đến nay chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, không hiểu sao lúc gặp người Beta không có tin tức tố này hắn lại muốn giúp cậu. Thậm chí hắn còn không biết tên cậu là gì, chỉ biết trái tim thôi thúc hắn cứu cậu, thân cận cậu, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
“Ô…” Lâm Tây Ngu nức nở, co rúm người cảm nhận dương v*t thô to, nóng bỏng đi vào cơ thể từng chút một.
Quá căng, linh hồn như bị xé rách làm hai, cảm giác đau đớn ấy không thể diễn tả bằng lời, nhưng bất ngờ là thân thể lại thèm khát nhiều hơn, mong chờ điều sắp sửa diễn ra. Hai cảm xúc ấy liên tục đan xen, nửa khiến cậu đau khổ, nửa làm cậu sung sướиɠ.
Hậu huyệt Beta không có khả năng co dãn và mềm mại như của Omega, nó cực kỳ chật chội, siết đến Khương Niệm Sơ nổi đầy gân xanh trên trán. Hắn hôn khẽ, dịu dàng dỗ dành: “Thư giãn nào, để tôi đi vào, được không?”
Lâm Tây Ngu ôm eo hắn, cố gắng thả lỏng cơ thể. Song tính khí của Alpha quá lớn, chật vật giằng co một lúc lâu mới vào hết, gậy th*t thô to nhồi đầy hậu huyệt, hai người đồng thời thở dài.
Khương Niệm Sơ nhẫn nhịn cơn khát du͙© vọиɠ dưới đáy lòng, chậm chạp chuyển động, bàn tay vươn ra cầm thứ đang cọ xát bụng dưới của hắn. dương v*t của cậu không lớn, kích cỡ thuộc loại trung bình, trông vô cùng đáng yêu. Hắn vừa vuốt ve, vừa di chuyển thân dưới, lúc cắm lúc rút.
“Cậu từng tự an ủi chưa?”
Cậu lắc đầu, đầu óc hỗn loạn, một lúc sau lại gật đầu thay câu trả lời. Bàn tay hắn nhanh chóng thấm đẫm nước, động tác dưới thân vẫn không dừng lại, hài lòng nhìn cậu run rẩy trong lòng mình.
“Khó chịu không?” Hắn luồn tay ra sau vỗ nhẹ lưng cậu, thấy cậu lắc đầu bèn hỏi tiếp: “Thoải mái không?”
Lâm Tây Ngu không đáp lại, thay vào đó nhích người về trước, bàn tay đặt trên vai hắn siết chặt. Cậu chưa từng trải qua cảm giác sung sướиɠ này bao giờ, kɧoáı ©ảʍ phủ kín đầu óc, qυყ đầυ run run bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên tay hắn, chất lỏng đặc sệt làm dơ lòng bàn tay. Hắn cúi đầu, hôn người vẫn còn đắm chìm trong dư vị cao trào, đợi cậu lấy lại tinh thần thì lật người cậu nằm úp, để cậu quỳ gối trên giường. dương v*t cọ xát miệng huyệt, hắn hôn lên vành tai cậu, hơi thở nóng ấm bao phủ vùng da nhạy cảm sau gáy làm cậu thấy ngứa.
Eo Lâm Tây Ngu rất nhỏ, một bàn tay hắn đã có thể nắm được. Hắn dùng mũi đẩy mái tóc gọn gàng của cậu sang một bên, làn da trắng mịn xuất hiện lồ lộ, mời gọi hắn cắn xuống.
“Tôi phải đánh dấu cậu tạm thời. Cậu chuẩn bị chưa?”
– Còn tiếp –