Chương 46: Nguyệt gia đại triệt đại ngộ
Cùng ngày bị uy hϊếp sau, lão Nguyệt tiến hành suốt cả đêm tâm lý đấu tranh.
Vì đánh cuộc mà theo đuổi tiểu Lục? ? ? Lau, quá lăn lộn…
Nhưng là ….Vì vậy mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy? ? ? ?
(#‵′ ) Móa! Hắn cũng không phải đầu bị cửa kẹp…
Nằm ở trên giường lăn qua lộn không ngủ được, nhìn lại một chút người nào đó bên kia ngủ rất ngon hắn càng buồn bực. Em gái ngươi, tiểu tử này tâm lí trả thù quá mạnh mẽ! ! ! Có huynh đệ như vậy sao?
Kìm nén nổi giận trong bụng không có chỗ phát tiết kết quả chính là Nguyệt gia hạ quyết định mở máy tính on game trả thù xã hội đi!
Kỳ thật game online sở dĩ càng ngày càng được hoan nghênh, có một nguyên nhân trọng yếu nhất là trong game gϊếŧ người thả phanh mà không phải bị tội. Cho nên trong game những kẻ chuyên on về đêm đa số đều là như Nhạc Hằng bị cuộc sống thực tế chèn ép, cuối cùng tại trò chơi lấy lại thăng bằng với phương pháp áp người. Đương nhiên cũng có số ít làm nhiệm vụ hoặc treo máy trên đường vô cớ bị chặt.
Đơn thương độc mã tổng cộng chém mười mấy người, lại thành công tránh thoát sét đánh sau, Nhạc Hằng lại lần nữa cảm giác nhàm chán.
Chẳng biết tại sao, tại đây đêm yên tĩnh trong đầu hắn đột nhiên liền nháy lên hình ảnh 1 cô gái xinh đẹp.
Đêm tựa hồ rất dễ dàng dụ người ta nhớ chuyện cũ. Hắn một mình đối mặt với hình ảnh game, nhớ tới cùng nàng lần đầu gặp nhau, không có cảm giác liền thao tác hắc y thích khách đi tới Thanh Điền.
Lão nương đang rất yên ổn ở tại chỗ này ngắm phong cảnh, nhà ngươi không có việc gì nằm trên mặt đất làm gì? Hơn nữa nhiều nơi như vậy không nằm hết lần này tới lần khác nằm ở chỗ lão nương đi, bị giẫm cũng là đáng đời!
… Nhớ lại từng màn xẹt qua, mang theo chút ấm áp làm cho người không khỏi sa vào đó. Trước máy tính khuôn mặt kia cười khẽ.
Hắn lần đầu tiên gặp phải kẻ thích đáu võ mồm như thế, còn ngụy biện một đống lớn. Rõ ràng ngôn ngữ thô lỗ mang theo cái hào sảng của nam nhưng lại hàng thật giá thật là nữ.
Mỗi lần cùng nàng cùng nhau làm nhiệm vụ, đi phó bản hoặc là đơn thuần chỉ là nói chuyện phiếm chuyện gì cũng không hết, mà có thể làm cho tâm tình của hắn sung sướиɠ cả ngày.
Đêm hôm đó hắn cùng khách đi ăn cơm, nửa đêm trở lại phát sinh tai nạn xe cộ. Hắn lúc ấy trong đầu người thứ nhất hiện lên ý niệm là, tiểu Lục có thể hay không cho là hắn là cố ý không lên game?
Bởi vì trước khi ra cửa trước hắn trả lời bình luận kia, nàng liên tục không có cho thêm bình luận khác…
Đêm càng khuya. Ngồi trước máy tính nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cúi đầu than một tiếng.
Xong rồi…
Hắn giống như… Giống như… Thích nàng.
Sáng ngày thứ hai, Quân Thiếu Liễm tỉnh ngủ, ngoài ý muốn phát hiện giường bên cạnh chỉnh tề phảng phất như không có ai từng ngủ qua.
Mấy phút sau, cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài đẩy mạnh. Quân Thiếu Liễm nhìn xem người vừa trở về một thân đồ thể thao mới vừa chạy xong, vô ý thức đi xem thời gian.
… Sáu giờ lẻ năm phút.
Quân Thiếu Liễm vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương:
“A Hằng, cậu sẽ không phải là một đêm không ngủ đi?”
“Ừ, mang theo bữa sáng cho cậu này.” Nhạc Hằng đem đồ trong đặt lên bàn, sau đó bắt đầu ăn phần của mình.
Quân Thiếu Liễm nhìn xem kẻ đối diện kia cười đến xuân phong đắc ý , cười nói:
“Muốn dùng bữa sáng thu mua mình?”
Nhạc Hằng liếc xéo hắn một cái: “Ai, ta nói, đừng có đem người ta nghĩ tối tăm đến như vậy chứ?”
Quân Thiếu Liễm cười cười, nhanh nhẹn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Chờ lúc hắn trở lại, Nhạc Hằng đã mau đem bữa sáng giải quyết xong.
“Chuyện suy tính như thế nào?” Quân Thiếu Liễm kéo cái ghế tại cạnh Nhạc Hằng ngồi xuống.
Nhạc Hằng lúc này mới nghiêng đầu nhìn bạn nói
“Đương nhiên.”
“Hả?” Quân Thiếu Liễm khiêu mi.
Nhạc Hằng cười đứng người lên, vỗ vỗ vai Quân Thiếu Liễm:
“Chuẩn bị bao bao lì xì đi!”
Quân Thiếu Liễm đầu tiên là sững sờ, về sau bừng tỉnh đại ngộ.