Chương 3-2: Tha phương kết bạn

Tôi chọn một chiếc ghế trên khán đài rồi ngồi xuống, xem lại những bức ảnh mình đã chụp. Tôi nhẹ ấn nút, ảnh chụp lần lượt được hiện lên.

Hầu hết các bức ảnh này chiếm đa số là các tòa kiến trúc và phong cảnh xung quanh, mang đậm nét dân tộc. Tôi nhanh chóng lật từng bức ảnh, đột nhiên một bức ảnh hiện lên trước mắt, tôi chợt khựng lại, vội vàng ấn lại.

Trong ảnh, nhà sàn lặng im đứng sừng sững ở trên sườn núi, những bức tường gỗ đã chuyển sang màu nâu sẫm do thời tiết năm tháng. Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi không phải là nhà sàn.

Có lẽ là trùng hợp thôi, lúc tôi bấm nút chụp, một thiếu niên đi ngang qua màn ảnh nên được lưu lại trong bức ảnh chụp.

Sườn mặt của thiếu niên xuất hiện trong bức ảnh, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thuý, đúng là một người trời sinh cốt tướng đẹp. Đôi môi đỏ bừng của cậu ta tô lên những ngôi nhà sàn xám xịt phía sau, mi mắt rũ xuống khiến tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ta.

Tôi đón cậu ta hẳn là một người Miêu, vì cậu ta có mái tóc dài ngang vai, tóc được thắt bím phức tạp mà tinh tế, trên đầu còn có một trang sức bạc của người Miêu. Ở cuối bức ảnh là cổ áo Miêu phục màu xanh đen, để lộ hầu kết trên cổ cậu ta.

Hẳn là cậu ta đi thực mau, cho nên những ngôi nhà sàn trong ảnh đều được chụp với hiệu ứng mờ ảo tự nhiên.

Nhắc mới nhớ, bức ảnh này hẳn là nên bỏ đi, nhưng ngón tay tôi chỉ dừng trên nút “xóa bỏ”, nhưng không ngờ ma xui quỷ khiến làm tôi không thể nào ấn xuống.

Đúng lúc này, vang lên tiếng ca lảnh lót cao vυ"t từ quảng trường, tôi liền chuyển sự chú ý từ máy ảnh sang quảng trường.

Không biết khi nào, trên khán đài rộng lớn mọi người đã ngồi rồi, để cho quảng trường một chỗ trống sáng sủa. Tôi thấy hai đội nam nữ mặc Miêu phục nối đuôi nhau đi ra từ hai lối vào quảng trường, nam bên trái và nữ bên phải. Tất cả họ đều nắm tay nhau, nở nụ cười trên môi, trong miệng hát bản tình ca của Miêu gia.

“Ánh trăng xuất hiện sáng trưng, yo ——”

Cô gái đứng đầu mở giọng hát, giọng cao nhưng không đứt quãng, sắc sảo nhưng không sắc bén, dáng vẻ đoan trang hào phóng. Những cô gái còn lại quay quanh cô, mỉm cười nhìn sang hướng đối diện.

Ngay sau đó, một chàng trai khác mặc Miêu phục màu xanh biển bước ra, xoa eo đứng hát.

“Tâm tôi bối rối khi không thấy em gái, yo ——”

Lời bài hát của Miêu tộc hầu hết dễ hiểu, giản dị, thể hiện tình cảm dành cho người yêu một cách trực tiếp say đắm. Cùng với những giai điệu độc đáo và đầy tinh thần của họ có hương vị phong nhã sang trọng.

Sau bản tình ca, một người nam nhân hơn tuổi năm mươi bước vào giữa quảng trường. Một thân Miêu phục của ông bất đồng với Miêu phục bình thường, mặt trên thêu thùa tinh xảo, hoa văn phức tạp, tôi nhận ra có cây cảnh, hoa bướm, phượng hoàng trên đó, có một số hoa văn tôi thực sự không biết. Trên đầu của ông đội một chiếc mũ tròn lớn, nặng nề màu đen, có vành rộng đến nỗi gần như che khuất thân hình ông, mặt trên được trang trí bằng những trang sức bạc quý giá.

Nam nhân Miêu tộc này có phong thái tao nhã, điềm đạm uy nghiêm, chỉ đứng đó thôi cũng khiến chúng tôi vô tình tập trung vào ông, nín thở yên lặng nghe ông nói.

“Các vị khách quý, hoan nghênh đi vào Đồng Giang Miêu Thôn. Tối nay là thời gian để người Miêu chúng tôi tha phương kết bạn, những vị khách quý chưa kết hôn có thể tham gia sự kiện.”

Nói xong, ông khẽ cuối đầu chào, xoay người rời đi. Tôi nghe thấy một ông già ngồi cách đó không xa nhẹ nhàng nói với thanh niên bên cạnh: “Đó là Miêu vương trong làng, quần áo trên người trị giá hơn 100000 nhân dân tệ!”

Những người trẻ tuổi lập tức kinh ngạc cảm thán: “Miêu vương! Nghe thật lợi hại!”